Chương 54

Thế giới tu tiên có rất ít đồ ăn kí©h thí©ɧ như que cay, hơn nữa về cơ bản, người tu tiên đều tịch cốc*, không ăn gì cả.

(*) Tịch cốc là việc người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.

Tuy Khanh Hoan chỉ ăn một chút nhưng nó cũng rất kí©h thí©ɧ đối với cô.

Bởi vậy ngày kiểm tra thanh nhạc hôm sau, giọng cô cực kỳ khàn.

Tóc vàng nghe được giọng của Khanh Hoan thì vui mừng cười ra tiếng khi người khác gặp họa.

Rõ ràng trong lòng vui mừng khôn tả nhưng tóc vàng vẫn làm ra dáng vẻ lo lắng: “Trời ơi, Khanh Hoan, sao giọng cậu lại thành ra thế này?”

Khanh Hoan quay đầu lộ ra hai cái lúm đồng tiền mà nhìn tóc vàng, ánh nắng ngoài cửa sổ như bị vẻ đẹp của cô thu hút, thiên vị bao phủ lấy người cô, tóc vàng nhìn mà sửng sốt.

“Nghe hay không?” Giọng nói báu vật được chú ý đến khiến tâm trạng của Khanh Hoan rất tốt, cô ép âm thanh vốn đã khàn xuống trầm hơn nữa: “Hô hô hô.”

Cả người tóc vàng đều ngổn ngang vô cùng, một nửa linh hồn bị kinh ngạc trước vẻ đẹp trời phú của Khanh Hoan, nửa linh hồn còn lại thì lặp đi lặp lại tiếng cười hô hố đầy quỷ quái của Khanh Hoan.

Cả đêm Chu Noãn Noãn không nghỉ ngơi đàng hoàng, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm đen sì. Cô ta cắn môi nhìn Khanh Hoan, trong lòng âm thầm nảy sinh sự căm ghét thầm kín.

Trước kia Khanh Hoan chỉ cần không thoải mái, không vui một chút thôi thì cô ta sẽ lập tức quan tâm cô.

Chỉ cần Khanh Hoan muốn thì cô ta đều có thể cho cô.

Nhưng bây giờ cô ta bị Khanh Hoan hại cho mất vui, mà Khanh Hoan lại giống như chẳng có việc gì.

Cùng lắm thì cô ta chỉ mong Khanh Hoan rời khỏi cuộc thi, để cô ta yên tâm thi đấu. Chỉ là nguyện vọng đơn giản vậy thôi mà Khanh Hoan cũng không chịu thỏa mãn cô ta.

Chu Noãn Noãn siết chặt ngón tay, trái tim dần dần bị sự độc ác thầm kín nào đó bao vây, ánh mắt nhìn về Khanh Hoan cũng u ám hơn.

Đạo diễn bước vào, vỗ tay ra hiệu cho các thí sinh yên lặng: “Hôm nay, ngoại trừ ba vị cố vấn thì còn có một vị khách quý rất quan trọng muốn đến đây. Tuy nhiên vì lí do hành trình nên có thể anh ấy sẽ đến đây muộn hơn.”

Khách quý rất quan trọng?

Các thí sinh nghe đạo diễn nói xong thì vừa tò mò, vừa căng thẳng.

Thịnh Minh Huyên là đỉnh lưu trong nước, Kỳ Tha và thầy dạy rap Đại K cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới.

Lúc đạo diễn giới thiệu ba người họ cũng không thêm ba chữ rất quan trọng đằng trước.

Hơn nữa lúc đạo diễn nhắc đến vị khách quý này, vẻ mặt cũng rất khác thường, có thể thấy địa vị của vị khách quý sắp tới hôm nay không tầm thường cỡ nào.

Mắc tóc hime sáng lên, ghé vào tai Chu Noãn Noãn khẽ nói: “Noãn Noãn, tôi nghe người đại diện của tôi nói chương trình của chúng ta có nhà đầu tư giấu mặt, đã bắt đầu đầu tư vào Thiếu Nữ Vinh Diệu từ mùa đầu tiên, hơn nữa số tiền đầu tư còn nhiều hơn cả Thịnh Thế Entertainment, là đại kim chủ chân chính của chương trình chúng ta.”

Kim chủ đầu tư cho Thiếu Nữ Vinh Dự nhiều hơn của Thịnh Minh Huyên sao?

Chu Noãn Noãn không có hứng thú gì bởi vì não cô ta đã tự động tạo ra hình tượng một người vừa già vừa xấu.

Câu tiếp theo của tóc hime khiến Chu Noãn Noãn động lòng: “Người đại diện của tôi nói, vị kim chủ lớn giấu mặt kia là Nghiêm Quyết!” Tóc hime nắm lấy tay áo của Chu Noãn Noãn: “Chính là thần tượng mà cậu sùng bái nhất, Nghiêm Quyết đó!”

“Thật sao?” Chu Noãn Noãn nhẹ giọng hỏi, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

Nghiêm Quyết, ra mắt năm 12 tuổi, bất ngờ nổi tiếng sau bộ phim điện ảnh tội phạm tuổi thành niên kinh phí thấp. Sau đó bộ phim điện ảnh này được phong thành tác phẩm thần thánh không gì có thể vượt qua, đạo diễn cũng từ vô danh tiểu tốt biến thành người được hoan nghênh nhất, cũng là đạo diễn đứng đầu về tỷ lệ hoàn vốn.

Năm đó, Nghiêm Quyết không hề nề hà mà đạt được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại liên hoan phim Thanh Không, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Thanh Không.

Có người ghen ghét với anh ấy, nói rằng anh ấy chỉ dựa vào mặt để mưu lợi, là phù dung sớm nở tối tàn*.

(*) Ý nói chỉ nổi tiếng được một lúc chứ không được lâu dài.

Song, các tác phẩm thành công của Nghiêm Quyết liên tục phá kỷ lục phòng vé đã đánh đám gà ghen ghét này thành đầu heo.

Hai mươi tuổi, tam kim ảnh đế*, đối với người khác mà nói là đỉnh cao mà cả đời cũng không cách nào đạt được, nhưng đối với Nghiêm Quyết, điều đó đơn giản hơn cả chữ đơn giản.

(*) Là người giành được ba giải thưởng điện ảnh danh giá nhất.

Không chỉ vậy, anh ấy còn tự tay sáng lập một tập đoàn thương nghiệp giải trí lấy công ty kinh tế Hồng Liên làm trung tâm trong quá trình này.

Gia sản không thể ước tính, nhưng theo nguồn tin vỉa hè thì người ta trả thuế đều là đơn vị trăm triệu.