Chương 11: Ông Ta Quỳ Xuống Trước Mặt Tô Mạn Thù

Tô Mạn Thù thích thú ngắm nghía đồ cổ bày trong phòng khách.

Đồ tốt đấy.

Đều là đồ giá trị.

Rốt cuộc tên phượng hoàng nam này đã tham ô bao nhiêu tài sản của người vợ cả vậy.

“Tô Mạn Thù, tao đang nói chuyện với mày đây, đừng giả điếc giả câm!” Tô Kiến Bang hung dữ nói.

Tô Mạn Thù ngắm xong, nhìn ông ta: “Gì cơ?”

Tô Kiến Bang: “!!!”

Ông ta muốn gϊếŧ người rồi.

Quả nhiên, không phải đứa con do người phụ nữ mình yêu sinh ra, không được yêu thích cũng đành, còn đối đầu với ông ta khắp nơi. Chi bằng bị xe đâm chết ngoài đường cho rồi!

“Sao mày lại không biết xấu hổ như vậy! Là con gái mà không danh không phận theo một người đàn ông thì vinh quang lắm sao? Đấy là hạ tiện!”

“Lúc Tô Nhu bỏ trốn, Phó Cảnh Nghiêu đưa tôi đi, lúc đó ông không nói như vậy, còn thiếu chút nữa là vỗ tay hoan hô tiễn tôi đi, bây giờ Tô Nhu về rồi, ông lại bắt đầu mắng tôi, rốt cuộc ai không biết xấu hổ, ai hạ tiện.”

“Hai năm tôi theo Phó Cảnh Nghiêu, chuyện làm ăn của ông đều nhờ anh ấy bật đèn xanh, nếu không một kẻ phượng hoàng nam khởi nghiệp bằng cách lừa gạt phụ nữ như ông, có thể có được giá trị như ngày hôm nay không?”

Gia đình này thật ích kỷ.

Chủ nhân nam là phượng hoàng nam lên nắm quyền khiến người vợ cả bị trầm cảm mà chết.

Chủ nhân nữ là kẻ thứ ba lên nắm quyền, rõ ràng biết người đàn ông đã có gia đình mà vẫn lén lút.

Khỏi cần nói đến hai đứa con gái...

Tại sao trong sách lại có bốn người đàn ông tệ bạc coi nữ chính là thế thân.

Đó là Tô Nhu do dự giữa bốn người, không dễ dàng đưa ra lựa chọn.

Con người luôn muốn tốt hơn, không thể trách được.



Sai lầm ở chỗ rõ ràng biết là hố lửa nhưng vẫn đẩy nữ chính vào.

Đứng ngoài cuộc thì không sao, sau đó còn giẫm đạp lên người ta thì càng đáng ghét hơn.

Từ nhỏ nữ chính đã thiếu thốn tình thương, tính tình đơn thuần, lại không dám trái lệnh gia đình, sau khi bị ngược đãi tình cảm sâu sắc.

Tô Nhu còn chạy đến nói: “Chị, chị thật sự làm mất mặt nhà họ Tô, chị có biết xấu hổ không.”

Cười chết mất, rốt cuộc ai không biết xấu hổ?

Đừng tưởng nữ chính không quyền không thế, không có ai yêu, không có ai bảo vệ, là một kẻ nhỏ bé chẳng khác gì trẻ mồ côi, đối mặt với sự ép buộc có mục đích của một số thế lực lớn, cô có tư cách từ chối hả?

Một khi đối mặt với những người có quyền có thế, rất nhiều người chỉ có thể bị ép buộc tự nguyện.

Xong rồi, còn bị chế giễu cười nhạo.

Điều này có gì khác với những lời nói rằng phụ nữ ăn mặc hở hang, đáng bị bắt nạt không?

Tô Mạn Thù nhìn họ một cái cũng thấy bẩn.

Tô Kiến Bang tức đến phát điên, xắn tay áo, xông tới giơ tay lên, muốn tát cho cô một cái thật mạnh.

Vì chạy tới quá nhanh, sức gió quá mạnh.

Tô Mạn Thù lùi lại một bước, đưa mũi chân trắng nõn ra.

Tô Kiến Bang như vấp phải thứ gì đó, thân hình theo quán tính ngã về phía trước, hai chân quỳ thẳng xuống đất.

Lần này, quỳ rất nghiêm chỉnh.

Không hề giả vờ.

Tô Mạn Thù thở dài: “Chưa đến Tết mà đã vội vàng chúc mừng năm mới cho tôi rồi à.”

“Ái khanh, mau mau đứng dậy.”

“Á-- trời ơi!!!”

Tô Kiến Bang hét lên đến mất cả tiếng, đây là nỗi nhục lớn!!



Tô Mạn Thù thản nhiên dùng mũi chân chạm vào ông ta.

Giây tiếp theo, cả người Tô Kiến Bang ngã mạnh xuống đất.

“Ái ya!! Lưng tôi!!!” Ông ta hoàn toàn không biết xấu hổ, kêu to hơn, đau đến nỗi cả khuôn mặt méo mó.

Lâm Huệ Mẫn sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng chạy đến đỡ người: “Kiến Bang, anh không sao chứ, anh không sao chứ?”

“Bà mua cho ông ta vài gói ô mai là không sao rồi.” Tô Mạn Thù nói đùa.

Anh không sao chứ, anh không sao chứ?

Không sao thì ăn ô mai.

Xem đi, lời thoại thật sinh động và nghệ thuật.

“Con khốn này, nó hại tôi!” Tô Kiến Bang không chút do dự chỉ vào một người nào đó.

Mặt Tô Mạn Thù không đổi sắc, tim không đập nhanh: “Ông có bằng chứng không?”

“Mày cố tình làm tao vấp ngã!!” Tô Kiến Bang có một loại ảo giác như đang nằm mơ, mấy ngày trước con khốn này còn không như vậy!

Rốt cuộc nó bị làm sao thế?

“Nói miệng không có bằng chứng, phải có bằng chứng, nếu không ông đi kiện tôi cũng vô dụng.” Tô Mạn Thù tỏ vẻ tiếc nuối nhún vai.

“Đây là ba của con!” Lâm Huệ Mẫn vừa tức giận vừa kinh ngạc: “Mạn Thù, từ khi nào con trở nên tàn nhẫn như vậy?! Đến cả ba ruột của con mà con cũng bắt nạt!”

“Trong vòng ba ngày, các người nhanh chóng cút khỏi nhà mẹ tôi.” Tô Mạn Thù chỉ nói một câu như vậy.

Ba cái gì chứ?

Linh hồn của cô không hề có quan hệ huyết thống với ông ta.

“Nếu trong nhà thiếu một món đồ giá trị nào, các người phải bồi thường gấp một trăm lần giá gốc.”

Những người có mắt nhìn đều nhận ra, cô không hề có ý định đùa giỡn.