Chương 24: Đấu tranh tư tưởng: Ăn? vẫn là không ăn?

Diệu Vy bước chầm chậm đến gần anh.

Theo từng bước chân cô, đang nhắm mắt giả ngủ Dư Huy trái tim nhắc lên đến cổ họng.

Sơ Nhi muốn làm gì?

Một mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn chóp mũi anh.

Không phải mùi nước hoa, mùi này là mùi ..nhựa thông?

Vì sao trên người Sơ Nhi lại có mùi nhựa thông?

Bất quá thật dễ chịu..

Đang lúc Dư Huy rối rắm về chuyện này thì một mùi hương khác lại tỏa ra.

Mùi này là mùi cháo cải.

Nếu hỏi tổng giám đốc tập đoàn Dư thị thích ăn gì nhất, đáp án sẽ không là bào ngư vi cá hay bất kỳ món sơn hào hải vị nào mà là cháo cải.

Dư Huy có thể ăn liên tục một tuần cháo cải mà không ngán miệng.

Tất nhiên là sẽ không ai biết điều này ngoại trừ.. hai người.

Một người là thân sinh mẫu thân của Dư tổng.

Người còn lại tất nhiên là Diệu Vy, người yêu thầm Dư Huy năm năm.

Và có một bí mật là, đối với cháo cải Dư tổng không có khả năng cưỡng lại được.

Chẳng hạn món cháo cải lần trước, Dư Huy bảo Dư mẹ đổ đi, lại âm thầm tiếc đứt ruột, lại không mặt mũi kêu Dư mẹ giữ lại.

Cũng may Dư mẹ là người "hiểu chuyện", biết con trai mình "sĩ diện", lại hống, lại năn nỉ một phen.

Cuối cùng Dư tổng lấy danh vì để mẹ không lo lắng ăn hết cà mèn cháo cải.(*)

Vừa ăn vừa âm thầm gật gù, ân, hạt cháo nở đều,nhuyễn, thịt rất mềm, thơm, cải thì phải là cải ngọt, thêm vào đó Dư Huy không thích ăn lá, chỉ thích ăn phần thân, nêm nếm vừa ăn, cải không bị rữa, vẫn giữ độ giòn, ngọt.

Phải công nhận lần trước"Sơ Nhi" nấu món này vô cùng ngon, vô cùng hợp ý Dư tổng khiến mỗ nam nhớ mãi.

Hiện tại đã hai ngày không có bất cứ thứ gì vào bụng, Dư mẹ sau mấy lần mang thức ăn vào lại thấy Dư Huy kích động sau cũng không lại dám mang bất kỳ thứ gì vào nữa.

Không có gì thì thôi không nói, hiện tại nghe mùi bỗng nhiên cảm thấy có chút đói a.

Hơn nữa còn là món cháo cải mình thích..

Ăn hay là không ăn đâu?

Dư Huy sốt ruột, là ăn vẫn là không ăn?

Anh âm thầm đấu tranh tư tưởng, kết quả không cưỡng lại mùi cháo cải càng ngày càng thơm trong phòng mỗ nam nhân giơ tay đầu hàng.

Cho nên Dư tổng ngoài mặt lạnh lùng, nhưng hiện tại nghe mùi trong lòng như nở hoa.

Bất quá, lát nữa cũng không thể không tiết tháo chấp nhận ngay.

Phải ngạo kiều một chút, ân.

Mỗ nam nhân trong lòng âm thầm quyết định.

--------------------------------------------------------------------------------------------

(*) món này là món ta thích, và những lời miêu tả trên cũng là cảm nhận của ta..kaka

--------------------------------------------------------------------------------------------

Diệu Vy tất nhiên không biết những lắt léo trong lòng mỗ nam nhân lúc này, cô đang nghĩ lát nữa làm thế nào để cho Dư Huy chịu ăn hết số cháo này đây?

Múc ra một bát nhỏ, Diệu Vy đặt nó lên chiếc tủ bên cạnh giường, đóng nắp cà mèn, đặt lại vị trí cũ, sau đó đứng lên đến gần giường Dư Huy

Cô ngồi xuống bên mép giường nhìn anh.

Dường như chỉ nhìn thôi là đã đủ thỏa mãn.

Năm năm thầm thương, khoảng cách giữa cô và anh vĩnh viễn xa vời vợi, cô chưa từng dám nghĩ, có một ngày cô có thể gần anh đến như vậy..

...Cho dù..

Chỉ là thế thân.

Cô cũng mãn nguyện.

Hãy để khoảng thời gian này trở thành hồi ức trường tồn vĩnh viễn với thời gian trong cô đi.