Quyển 1 - Chương 15

“Ta đã nói sẽ đảm bảo an toàn cho hắn rồi mà.” Vân Du Anh mặt lạnh nói: "Nếu con không đi, sau này cũng không cần đi nữa.”

Vân Hi nắm chặt tay ghế, im lặng một lúc rồi đứng dậy.

Dù gì trong tất cả các lớp học, đấu kiếm là lớp hắn hứng thú nhất.

“Nhóc con nhớ chăm chỉ học hành, đừng có phân tâm đấy.” Hi Mão cười nhạt nhìn Vân Hi với khuôn mặt tối sầm chuẩn bị bước ra ngoài.

“Cút đi.” Vân Hi chửi, không cam lòng nhìn Cô Đình không có phản ứng gì, cuối cùng cũng tức giận bỏ đi.

Không khí trở lại im lặng, Cô Đình bị Vân Du Anh nhìn chằm chằm suốt bữa ăn, nhưng y vẫn bình thản ăn uống.

“Lát nữa ngươi theo ta.”Vân Du Anh nói với Cô Đình.

Cô Đình không có ý kiến, chỉ gật đầu.

Hi Mão nhướng mày nhìn Vân Du Anh, kết quả nhận được ánh mắt đầy uy hϊếp.

“Hi Mão vương tử hãy ra ngoài cung điện dạo chơi đi, đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì.” Vân Du Anh thản nhiên nói.

Sau đó, Cô Đình theo Vân Du Anh qua những hành lang rộng rãi, trang hoàng lộng lẫy, vào một căn phòng lớn.

Trong căn phòng ngập ánh vàng nhạt, có một cột nước chảy từ trên xuống, dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ, tụ lại trong hồ nước bên dưới.

“Đây là hồ nước thánh.”Vân Du Anh nói và đóng cửa lại.

“Tin đồn hôm qua râm ran, ngươi cũng biết. Là một quốc vương không thể chỉ dựa vào cách này để lừa gạt dân chúng, họ cần một câu trả lời rõ ràng hơn.” Vân Du Anh nhìn Cô Đình từng chữ một nói

Căn phòng trống chỉ có tiếng nước và tiếng nói vọng lại.

“Vì vậy, ta cần quay lại cảnh ngươi bước vào hồ nước, rồi ra ngoài.” Ngài nói.

Cô Đình định nói việc này liên quan gì đến mình, nhưng sự thật là hành động của y đã dẫn đến tình trạng hiện tại.

“Dân chúng nổi loạn sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến trật tự của Vân quốc, hơn nữa bây giờ tin đồn đã lan khắp thế giới, ngươi nghĩ không có sự bảo vệ của Vân quốc, ngươi có thể bình an vô sự không?”

Vân Du Anh suy nghĩ rõ ràng, không trách mắng Cô Đình quá nhiều, ngược lại còn phân tích tình hình một cách có lý có tình.

Giọng điệu của ngài mang theo chút uy nghiêm, lời nói rất thuyết phục.

Dù Cô Đình cảm thấy có bảo vệ hay không cũng không sao, nhưng vì mình gây ra rắc rối nên vẫn nên làm theo lời đối phương.

Dù sao cũng không ảnh hưởng đến tiến trình câu chuyện của mình.

“Được.” Y gật đầu.

Vân Du Anh hơi cúi đầu, quay người ra hiệu: “Đi thẳng vào đi.”

Lời vừa dứt, cột nước trên đầu lập tức ngừng chảy, hồ nước rộng lớn trở lại yên bình.

“Vào mà mặc nguyên quần áo luôn à?” Cô Đình hỏi.

Vân Du Anh khẽ giật mình, ngài đã nghĩ Cô Đình sẽ từ chối bằng bao nhiêu lý do, nhưng hoàn toàn không ngờ đối phương lại hỏi câu này.

“… Mặc nguyên đi.”

Cô Đình không do dự, cởi giày rồi bước vào.

Dù là hồ nước thánh trong nhà nhưng nước không lạnh, như đã được điều chỉnh trước để phù hợp với nhiệt độ cơ thể.

Cô Đình nhúng mình vào nước rồi từ từ đứng lên.

Vẻ đẹp tuyệt trần khi bước vào cũng không thay đổi khi bước ra, những giọt nước lấp lánh trượt xuống từ má và mũi, rơi xuống xương quai xanh gầy guộc, eo thon thấp thoáng sau lớp áo mỏng.

Vẻ đẹp khi bước vào thế nào, khi bước ra vẫn như vậy.

Khó mà tưởng tượng nếu đoạn phim này được công bố, sẽ chiếm giữ vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng bao nhiêu ngày.

Cô Đình thấy Vân Du Anh cầm khăn tắm khô rồi tự nhiên bước tới, nhưng đối phương không quấn khăn cho mà nắm lấy cánh tay y.

Làn da vừa ra khỏi nước mềm mại hơn bình thường, ẩm ướt.

Cô Đình không hiểu ngẩng đầu nhìn vào mắt Vân Du Anh, cố gắng giãy ra nhưng vô ích.

“… Làm gì vậy?” Cô Đình nhíu mày hỏi, không thoải mái.

Cánh tay y bị nắm đau.

Vân Du Anh không nói gì, nhưng người đàn ông luôn điềm tĩnh và điển trai này lúc này lại đầy ẩn nhẫn, ánh mắt như muốn thiêu đốt người.

Cô Đình không còn vẻ thản nhiên lúc trước, như một chú chim xinh đẹp cuối cùng nhận ra nguy hiểm, bắt đầu hoảng loạn vẫy đôi cánh nhỏ để thoát khỏi l*иg.