Quyển 1 - Chương 17

Nhưng điều mà Hi Mão không ngờ là, trên hành lang, hắn đã gặp công chúa của Vân Quốc.

Đối phương nói rằng đã thấy hướng đi của Vân Du Anh và Cô Đình.

Sau đó họ nhanh chóng đi tới, chợt nhìn thấy hai người trong phòng nước thánh.

Cô Đình không còn giữ vẻ lạnh lùng như thể cả thế giới không liên quan gì đến mình nữa, y đứng đó, toàn thân ướt đẫm, còn hơi cẩn thận giữ khoảng cách với Vân Du Anh, rõ ràng là bị dọa sợ.

Huống chi là đôi mắt và đầu mũi đỏ au, cùng dấu vết ngón tay nổi bật trên cánh tay.

Cơn giận lập tức trào lên trong đầu, Hi Mão đi tới đấm thẳng vào mặt Vân Du Anh.

Vân Du Anh lùi lại vài bước, sau khi nghe những lời giận dữ của vị hoàng tử ngoại quốc này thì ngài cũng không phản bác.

Sắc mặt vẫn bình thản, dù khóe miệng hơi sưng lên, môi bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, vẫn tỏ ra phong thái ung dung và uy nghi của người đứng đầu Vân quốc.

Chỉ là thiếu đi sự trầm lặng, đôi mắt khi ngẩng lên lại thêm phần u ám lạ thường.

Vân Lôi nhìn phụ vương mình trở nên có chút xa lạ, phản ứng đầu tiên là kéo Cô Đình về bên mình.

Nàng vừa bước tới định nắm lấy cổ tay Cô Đình, Vân Du Anh đã ôm lấy Cô Đình trước.

Cánh tay vừa bị nắm đỏ giờ lại bị kẻ gây ra ôm lấy, Cô Đình theo bản năng muốn rụt lại, ngẩng mắt lên cẩn thận quan sát đối phương, rõ ràng y đang rất yếu thế.

Vân Du Anh không thèm nhìn Hi Mão, ngược lại nhìn Cô Đình, trong lòng thấy thú vị.

Ngài dùng lưỡi đẩy nhẹ bên trong má, nơi tỏa ra mùi rỉ sắt đậm đặc vì máu, giọng khàn khàn mở lời: "Lúc nào cũng bày ra vẻ thờ ơ, còn tưởng ngươi không biết sợ là gì chứ."

"Giờ lại dùng ánh mắt này nhìn ta."

"Vừa nãy chẳng phải còn hỏi ta có muốn mặc y phục vào không, sao giờ lại sợ ta thế?"

Cô Đình cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Buông ta ra."

Đôi cánh sau lưng vẫn còn run rẩy, phản bội lại sự căng thẳng của chủ nhân.

Cô Đình không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng chắc chắn là y chưa từng tiếp xúc với người kỳ lạ như vậy.

Đây mới chỉ là thế giới đầu tiên thôi mà…

Cô Đình cúi đầu nhìn đôi chân còn dính những giọt nước thánh, tay lặng lẽ nắm lấy vạt áo bên cạnh.

"Ngươi bị điên à?" Hi Mão nhíu chặt mày muốn bước lên, nhưng bị ánh mắt của Vân Du Anh giữ lại tại chỗ.

"Sao hoàng tử Hi quốc nhiều chuyện thế nhỉ?"

Giọng điệu của Vân Du Anh khác với sự điềm tĩnh trước đó, lúc này lại có chút chế giễu và khinh thường.

"Ngươi thích Đoạ thiên sứ này đến mức không tiếc đại diện Hi Quốc mà đối đầu với nước ta sao?"

"Ngươi..." Hi Mão bị nghẹn, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trên mặt hắn nở nụ cười: “Ồ— vậy ngươi không sợ những việc đê tiện của mình bị công khai cho thiên hạ biết sao?"

Vân Du Anh nhếch môi cười, chờ hắn nói tiếp.

"Ngươi đặt máy quay trong phòng của hắn để làm gì? Chẳng lẽ thật sự nghĩ hắn có thể trốn ra ngoài à? Hay là muốn xem Cô Đình có bị mất ngủ giữa đêm không?"

Hi Mão nghiến răng nói, cố gắng nở một nụ cười đắc thắng.

Vân Du Anh cũng nhếch môi, ánh mắt tối tăm nhìn vào chiếc cổ trắng nõn yếu ớt lộ ra từ mái tóc ướt nhẹp của Cô Đình.

Ngón tay cái chậm rãi xoa nhẹ vùng da thịt trên cánh tay bị nắm đỏ của đối phương.

"Hiếu kỳ vậy sao?" Vân Du Anh liếc nhìn Hi Mão.

"Vậy ta nói cho ngươi biết, máy quay thực ra được đặt bên cạnh bồn tắm đấy."

"Ngâm mình trong bồn tắm, cái lưng, cái eo, những thứ nên thấy và không nên thấy đều đã thấy hết rồi."

"Cách hắn khuấy động nước trong bồn, cách hắn đưa cánh hoa lên môi rồi lại tùy tiện vứt xuống mặt nước, cách hắn đứng lên từ bồn tắm rồi ngồi xổm trước máy quay nữa."

"Ta đều đã thấy hết rồi."

Vân Du Anh cười giả tạo, không nói cho hắn biết vì hơi nước quá dày, phần lớn thời gian chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mờ ảo.

"Ha~..."

Hi Mão rõ ràng bị kích động, sắc mặt đã từ xanh chuyển thành đỏ bừng lên, có lẽ vì quá tức giận mà không thể hành động dudowjc.