Quyển 1 - Chương 18

“Kinh tởm thật..." Hắn nắm chặt tay đến đau đớn, vô thức nhìn về phía Đoạ thiên sứ.

Cô Đình không phản ứng, đầu ngón tay giấu sau lưng đang vân vê vạt áo.

Hình như y không có cảm giác xấu hổ, thái độ đối với vạn vật đều bình thản như nhau.

... Trừ người trước mặt trông có chút đáng sợ này.

"Thật sự là ngươi không sợ danh tiếng của mình bị hủy hoại sao." Hi Mão trừng mắt đỏ ngầu nhìn Vân Du Anh: “Nếu như Tiểu vương tử Vân Hi biết chuyện này, có lẽ sẽ lập tức tạo phản ngày cũng nên nhỉ?"

Vân Du Anh như nghe thấy chuyện gì buồn cười: "Vân Hi chẳng qua chỉ là cây cỏ mạnh mẽ đẹp đẽ ta nuôi trong cung thôi, nó lấy gì để chơi với ta chứ?"

"Có lẽ phụ vương của ta sắp đến đây rồi, ngươi không sợ chút nào sao? Hay là định gϊếŧ ta diệt khẩu trước?" Hi Mão cố gắng giữ bình tĩnh cười nói, như thể có chỗ dựa vững chắc.

"Lễ nghi thiên giới sẽ diễn ra sớm thôi, không ngoài ý muốn, lần này là đến lượt Vân Quốc phải không?"

"Trong lễ nghi mà xảy ra chuyện như thế này, quốc vương Vân Quốc được mọi người kính trọng sẽ thế nào nhỉ?"

Vân Du Anh nhẹ nhàng nheo mắt không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Như để chứng minh lời Hi Mão, ngay sau đó, máy liên lạc của Vân Du Anh reo lên.

...

Phía sau cung điện, chỗ bãi đỗ phi thuyền.

Một quả cầu hình bầu dục khổng lồ màu đen tuyền lơ lửng trên bãi đỗ.

Cửa vào phi thuyền từ từ mở ra, hàng đầu là vài hàng binh lính mặc quân phục chỉnh tề lần lượt bước xuống, người phía sau dần dần lộ diện.

Người dẫn đầu có mái tóc vàng rực rỡ, thân hình cao lớn đặc biệt, y phục toàn thân cực kỳ tinh xảo, điểm nhấn là hoa văn đỏ tươi kỳ lạ trên một bên má, kéo dài từ gò má đến cổ.

Là Quốc vương của Hi Quốc, Hi Úc.

Nhìn thấy Vân Du Anh đã chờ đợi từ xa, ngài ấy mỉm cười bước tới, đồng thời cất tiếng chào hỏi.

"Hey, Du Anh, sao không thấy Đoạ thiên sứ của các ngươi đâu cả vậy!"

Mở miệng ra là Đoạ thiên sứ.

"Ta có một món quà rất quý giá, có muốn trao đổi không?"

Vân Du Anh đứng trước đám binh lính, lạnh lùng nhìn Hi Úc đang bước tới gần.

"Dùng món quà quý giá như vậy để đổi lấy một Đoạ thiên sứ bị mọi người ghét bỏ, có phải bệ hạ đã nhầm lẫn gì rồi không?" Ngài mở lời.

"Ài, ngươi cũng biết ta có sở thích khá kỳ lạ mà, chỉ thích những món đồ không bình thường thôi ấy." Hi Úc cười rạng rỡ bước tới, một tay rất tự nhiên khoác lên vai Vân Du Anh.

Lần này Hi Úc đến Vân Quốc là một quyết định khá đột ngột, trước đây ngài ấy luôn thông báo trước cho Vân Du Anh rồi mới đến và được đón tiếp bằng hoa và pháo hoa.

Hiếm khi nào như lần này, gần tới biên giới mới liên lạc để cho phi thuyền bay vào, lặng lẽ dừng ở phía sau cung điện.

Chỉ vì một Đoạ thiên sứ bị mọi người khinh thường.

Nếu Vân Quốc là một trong những quốc gia mạnh nhất của đại lục phía đông, thì Hi Quốc ở đại lục phía nam còn mạnh hơn Vân Quốc, chưa kể Hi Quốc là một trong số ít quốc gia trên toàn đại lục có mối liên hệ mật thiết với Thiên Giới.

Vào thời điểm gần lễ nghi Thiên Giới, Hi Quốc lại đến Vân Quốc, địa điểm tổ chức lễ nghi không cần nói cũng biết.

Từ Hi Úc đến các tùy tùng phía sau, ai cũng ăn mặc lộng lẫy, dưới ánh nắng rực rỡ như những ngọn lửa đang rực cháy vậy.

"Hôm trước Hi Mão đã đến đây đưa lửa thánh, hy vọng không có hành động nào bất kính ở Vân Quốc." Người nói là đại công chúa của Hi Quốc, Hi Như Phong.

Hi Như Phong cao đến một mét tám, khác hẳn với vẻ ngoài nhỏ nhắn của công chúa Vân Lôi, mái tóc vàng dài của nàng ấy được buộc cao, quần dài bó sát gọn trong đôi bốt, khuôn mặt thanh tú, gầy gò nhưng không kém phần sắc nét.

"Hoàng tử Hi Mão vẫn ổn…" Vân Du Anh vừa trả lời, chợt bị tiếng gọi bên cạnh ngắt lời.

"Tốc độ nhanh thế, con cứ tưởng còn phải chờ một lát nữa thì người mới đến chứ." Hi Mão từ phía xa bên cạnh bước tới, nhìn Vân Du Anh với ánh mắt đầy ẩn ý.