Quyển 1 - Chương 21

"Chỉ là một Đoạ thiên sứ hèn mọn bẩn thỉu, đừng để bẩn tay của ngài." Vân Du Anh không biểu cảm đáp lại.

"Nói thì là vậy, nhưng... hắn vẫn chưa bẩn bằng một tay của ta mà." Hi Úc cười nhẹ, nói ra câu này làm cả cung điện chìm vào yên lặng chết chóc.

Cô Đình vừa đứng thẳng lại, đã bị Hi Úc vô lý nắm lấy cổ tay lật ngược lại, lập tức toàn cảnh cung điện hiện ra trước mặt y, y trở thành người đứng cao nhất trong cung điện.

Sau đó, Cô Đình cảm thấy sau lưng truyền đến cơn đau như kim châm, không dữ dội nhưng lan nhanh khắp cơ thể, khiến y căng thẳng đến đầu ngón tay cũng thẳng tắp.

"Làm gì vậy!" Cô Đình không kìm được nhỏ giọng kêu lên, như bị chọc giận, tức giận muốn quay người lại.

Dù giọng không lớn, nhưng trong đại sảnh cung điện với hiệu ứng khuếch âm tự nhiên, giọng nói mềm mại của Đoạ thiên sứ vẫn truyền đến tai mọi người.

"Đừng động đậy." Hi Úc trầm giọng nói, hiếm khi trong lời không có chút cười cợt. Một tay giữ chặt eo Cô Đình, tay kia vén cánh của y lên, lộ ra gốc cánh đen sì.

Bộ đồ của Cô Đình được thiết kế đặc biệt, hai vai mở hai khe hở để cánh có thể lộ ra ngoài.

Hi Úc tỉ mỉ vuốt ve gốc cánh của Cô Đình, khe áo bị kéo ra, lộ ra chút da lưng trắng như tuyết bên trong.

Khăn che mặt không che được gáy của Đoạ thiên sứ, một mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi Hi Úc, hơi lạnh nhưng vẫn có chút ngọt ngào.

Cánh của Cô Đình bị ngón tay thô ráp của đối phương vuốt ve khiến y cảm thấy khó chịu, cắn môi đứng đó với tâm trạng rất không vui.

Sau đó y cảm thấy người phía sau nghiêng người tới gần tai mình.

Giọng Hi Úc khàn khàn, như tiếng than đang cháy tí tách.

"Hóa ra mùi của Đoạ thiên sứ còn thơm hơn Thiên Sứ Trưởng nữa."

Hi Úc cảm thấy Đoạ thiên sứ này rất thú vị.

Rõ ràng là một thứ đồ chơi nhỏ bé bị vấy bẩn, bị Thiên Giới loại bỏ, vậy mà lại rất thuần khiết.

Giống như một khối ngọc lạnh tự nhiên, hoàn mỹ không tì vết, cảm giác khi chạm vào rất tuyệt.

Như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ làm y bỏng rát.

Cảm giác này ngược lại khiến Hi Úc nảy sinh sự hưng phấn bí mật.

Khiến ngài ayas không thể không muốn trêu đùa Cô Đình, muốn thấy đôi tai trắng mịn hoàn hảo sau lớp khăn che mặt bị hơi thở của mình làm đỏ lên.

Cô Đình bị hơi thở nóng bỏng bất ngờ ập đến bên tai làm cả người cứng đờ, khuôn mặt tuyệt đẹp sau lớp mặt nạ lần đầu tiên lộ ra vẻ ngơ ngác.

Cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể, phản ứng của toàn thân cực kỳ xa lạ.

"Phụ vương!!"

Vân Hi luôn dõi theo Cô Đình với gương mặt giận dữ đỏ bừng, nhưng với thân phận của mình không dám ngăn cản, chỉ có thể gầm nhẹ với Vân Du Anh.

Quốc vương ngoại quốc lại công khai có hành động mập mờ và khiếm nhã với Đoạ thiên sứ thuộc về Vân Quốc.

Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, mọi người sẽ nhìn Vân Quốc như thế nào nữa đây chứ?

Hơn nữa… Đoạ thiên sứ là do Vân Hi mang về, ngay cả hắn cũng không dám đối xử với Cô Đình như vậy nữa là!

Sao tên này lại dám chứ!

Vân Du Anh mím môi thành một đường thẳng, trầm giọng nói với Hi Úc.

"Hi bệ hạ vẫn nên chú ý hình ảnh của mình trước công chúng thì tốt hơn."

Hi Úc lập tức nở nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi — tại ta tò mò quá thôi."

Ngài ấy nhếch môi, giơ lên một chiếc lông vũ mềm mại, phần gốc lông hơi đen.

Hi Úc nói với Cô Đình: "Nhổ của ngươi một cái lông vũ, sẽ không…"

Chưa nói hết câu, Cô Đình vẫn chưa hết hoảng sợ đã nghĩ đối phương lại định làm điều gì đáng sợ.

Thế là giữa thanh thiên bạch nhật, tất cả mọi người đều nhìn thấy Đoạ thiên sứ xinh đẹp mê hoặc quay người hoảng loạn —

Một tay ấn lên mặt Hi Úc.

Lòng bàn tay trắng mịn như hồng chống cự, sợ rằng Hi Úc lại áp sát mình.

Ngay cả Hi Úc cũng sững sờ, khóe miệng đang nhếch lên dưới lòng bàn tay mềm mại của Cô Đình cũng trở nên ngơ ngác.