Quyển 1 - Chương 25

"… Tam hoả địa ngục khuyển*?" Thiên Thần cau mày nói.

*Chó ba đầu đến từ địa ngục

"Đúng vậy." Hi Úc vuốt cằm, nói với giọng kẻ cả: “Là thú cưng của Ma Vương, tam hoả địa ngục khuyển đã biến mất hơn trăm năm. Nhưng gần đây nó xuất hiện bên ngoài Hi Quốc với đầy vết thương."

Sinh vật có sức mạnh ma thuật càng cao, sau khi được thanh tẩy, khả năng của nó càng mạnh, đây chắc chắn là một món quà quý." Hi Úc cười nhìn Thiên Thần.

Thiên Thần nheo mắt, vô tình liếc nhìn Thiên Sứ Trưởng, người cũng đang hứng thú nhìn vào chiếc l*иg.

Cô Đình dựa vào ghế, tầm nhìn bị Hi Úc và Thiên Sứ Trưởng che khuất, không nhìn rõ.

Nhưng y cũng không có hứng thú, không muốn động đậy.

Hi Úc vẫy tay, binh lính bên l*иg bước tới, trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người từ từ mở khóa.

Tứ chi của Tam hoả địa ngục khuyển đều bị khóa bằng xích vàng, chiều dài xích không đủ để nó thoát ra khỏi bán kính mười mét của chiếc l*иg.

Nhưng không ngăn cản được những người xung quanh sợ hãi run rẩy.

"Ba đường vân vàng trên cổ tam hoả địa ngục khuyển trông giống như một dấu hiệu vậy." Thiên Sứ Trưởng đột ngột nói, bước tới nhìn chằm chằm sinh vật này.

Với bước đi đó, hình dạng của nó đập thẳng vào tầm mắt Cô Đình, và y cũng lọt vào tầm nhìn của sinh vật này.

"Liệu có khả năng, điều này chứng tỏ Ma Vương đã trở lại r…"

"Grào!—"

Tam hoả địa ngục khuyển đột nhiên gầm lên dữ dội, đôi mắt đỏ rực, lao về phía vị trí cao nhất với tốc độ không thể bắt kịp.

"A a a!!!"

Tiếng hét hoảng loạn vang lên từ dưới, Vân Lôi cũng hét lên, những người khác như Hi Như Phong cũng kinh ngạc nhìn nó lướt qua trước mặt như một cơn gió đen.

Hi Úc và Thiên Sứ Trưởng bị nó hất sang một bên, còn Cô Đình đang ngơ ngác thì bị nó đè xuống đất.

"Cô Đình!!"

Vân Hi và Hi Mão ở vị trí phụ nhìn thấy Cô Đình bị sinh vật đó đè, tim như ngừng đập, tiếng hét của họ cũng bị lạc giọng.

Hi Úc phản ứng nhanh, nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt vàng đỏ bừng sáng, trong tay xuất hiện một thanh kiếm dài chuẩn bị vung lên, nhưng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Tam hoả địa ngục khuyển chỉ đè Cô Đình xuống đất, không dùng vuốt tấn công hay giữ chặt y, cái đầu sói phì phò cúi xuống gần Cô Đình.

Chiếc đuôi dài đang ve vẩy.

Thiên Sứ Trưởng và Thiên Thần trên cao đều thấy rõ.

Thân hình khổng lồ của nó tự co lại, như muốn tiến gần hơn đến Cô Đình.

Cô Đình nhíu mày nhìn cái lưỡi ướŧ áŧ của đối phương, chống tay lên sau đó quay đầu đi với vẻ chán ghét.

Vừa bị đè ngã, lưng y vẫn còn đau.

Y vừa định dùng tay đẩy cái đầu sói càng lúc càng gần ra, thì bị cái lưỡi liếʍ qua.

Mặt nạ trên mặt bị quét xuống.

Mặt nạ rơi xuống đất, bị tam hoả địa ngục khuyển đạp nát.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Cô Đình hiện ra, đôi mắt hồng long lanh, có chút nước còn đọng ở quai hàm, lông mày nhíu lại thể hiện sự bất mãn với sinh vật nhiệt tình này.

Vẻ đẹp động lòng người của y gần như khiến cả cung điện đứng im, ngay cả sự hoảng sợ vừa rồi cũng tan biến không dấu vết.

Thật đẹp.

Trong lòng hầu hết mọi người chỉ có suy nghĩ này.

"Bẩn quá."

Cô Đình lẩm bẩm, dùng tay lau mặt, không để ý đến sinh vật đang phì phò hứng khởi trên người y.

Vân Du Anh nhìn Thiên Thần đang đờ đẫn và những người bên dưới, cùng với các thiết bị quay phim đã đến vị trí cao nhất, biết rằng mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa.

Vẻ đẹp của Cô Đình đã ngay lập tức lan truyền từ quảng trường tròn đến toàn bộ đất nước rộng lớn, bao gồm cả Thiên Giới và Ma Giới.

Nhận thấy tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, Cô Đình yên lặng nhìn mặt đất, nghĩ là có nên nhặt chiếc khăn che mặt bị rơi lên hay không. Nhưng trên đó dính nước miếng của Tam hoả địa ngục khuyển, nên ý nghĩ đó cũng lập tức tan biến.

“Con chó hư.”

Cô Đình nhíu mày vỗ nhẹ vào cái đầu đang cọ vào ngực mình của Tam hoả địa ngục khuyển. Tam hoả địa ngục khuyển nhỏ phát ra một tiếng rêи ɾỉ, nghe như có chút ấm ức, nhưng cái đuôi đằng sau vẫn vẫy lia lịa. Hi Úc nhìn Đoạ thiên sứ để lộ mặt mà ngây người một lúc lâu.