Quyển 1 - Chương 26

Rõ ràng bên cạnh chính là đại thiên sứ trưởng cao quý, xinh đẹp luôn được mọi người chú ý từ lâu, cao hơn Cô Đình, cánh cũng đầy đặn hơn của Cô Đình, một người tự mang ánh sáng như vậy, lại bị lu mờ đi rất nhiều khi đứng cạnh Cô Đình.

Đoạ thiên sứ chỉ cần nhẹ nhàng nâng mắt lên đã có thể khiến nhịp tim của phần lớn mọi người đập nhanh hơn, đôi mắt trong veo, đẹp hơn đại thiên sứ trưởng như có ngàn sao lấp lánh, có thể kéo người vào cõi mộng.

Có lời đồn từ lâu rằng Đoạ thiên sứ có một đôi mắt hiếm giống với đại thiên sứ trưởng nhưng kém hơn, nhưng lúc này xem ra, đôi mắt đó, hay dung mạo và dáng vẻ đó của y, có lẽ hoàn toàn không thua kém gì đại thiên sứ trưởng!

Thậm chí còn đẹp hơn.

Chỉ cần một ánh nhìn, đã có thể làm rung động phàm trần,

Và sự sợ hãi đối với Tam hoả địa ngục khuyển của mọi người cũng biến thành ghen tị.

Ngay cả một con chó ngốc cũng có thể cọ đầu vào ngực người đẹp.

Chắc hẳn rất thơm, nên mới dính chặt không rời như vậy.

Hi Úc nhớ lại cảm giác khi mình vừa xoa đôi cánh của Cô Đình, đôi môi hôn vào lòng bàn tay và cảm giác nắm lấy eo thon nhỏ của y cũng ùa về trong tâm trí ngài ấy.

Cảm thấy mình đã xúc phạm mỹ nhân tuyệt thế, nhưng trong lòng lại dấy lên một niềm hưng phấn bí ẩn, gần như khiến ngài ấy run rẩy không thể kiểm soát được.

“Vân Du Anh, chuyện này là sao?”

Trong sự im lặng, Hi Úc chủ động tấn công trước, nắm chặt tay kiểm soát cảm xúc của mình rồi mở miệng nói: “Biết rõ dung mạo của Đoạ thiên sứ mà không thông báo cho thiên giới, còn đeo mặt nạ cho người ta, có phải muốn giấu người đi không?”

Thiên thần đang nhìn chằm chằm vào Cô Đình trên đài bị tiếng nói này kéo cho tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Vân Du Anh.

Mắt của thiên thần có thể nhìn xuyên thấu mọi vật, vốn dĩ có thể nhìn thấy ngay dung mạo dưới chiếc mặt nạ của Cô Đình.

Nhưng Đoạ thiên sứ trong mắt của thiên thần là bẩn thỉu, không xứng đáng vào mắt hắn, hơn nữa đặc biệt lại đeo mặt nạ, ai biết dưới đó là dáng vẻ xấu xí thế nào.

Cũng đành loại Cô Đình ra khỏi phạm vi nhìn thấu của mình.

Ai có thể ngờ lại là một dung mạo như tuyệt vời vậy.

“Có thể giải thích không?” Thiên thần trầm giọng nói, giọng nói vang lên trong đại sảnh làm cho tất cả mỗi người có mặt ở đây đều nghe thấy.

Cô Đình nhìn Vân Du Anh đang im lặng, đã bắt đầu quen với việc xoa đầu của Tam hoả địa ngục khuyển.

Con ác khuyển trong truyền thuyết hung dữ và có thể chảy máu đυ.c từ miệng, lúc này lại cọ vào Cô Đình như một con chó con, khiến không ai nghĩ tới việc có nên xử lý nó trước và đưa nó về l*иg không.

Mọi sự chú ý đều tập trung vào người đẹp bên cạnh.

“Nếu không phải Vân Hi nhặt được Đoạ thiên sứ, thì có lẽ không biết hắn đã chết ở đâu rồi.”

“Là Vân quốc đã cho hắn một mạng, hắn chính là của Vân quốc.”

Vân Du Anh vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói không còn trầm ổn, ý châm biếm trong lời nói càng ngày càng sâu.

“Còn các người thì sao? Đã làm gì?”

“Nhìn thấy dung mạo rồi đến chất vấn Vân quốc, làm như thể mình cao thượng lắm vậy.”

Những lời phạm thượng vang vọng trong đại sảnh, người Vân quốc lập tức bị lời của quốc vương mình dọa sợ.

Lo sợ thiên thần một chưởng đập vỡ đại sảnh này.

Hi Úc cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Vân Du Anh lại trả lời như vậy.

Nhưng nói cũng không sai.

Thiên thần sững lại vài giây, sau đó cơn giận bùng lên đầu, suýt nữa không kiềm chế được nắm tay đang nắm chặt của mình.

“... Được thôi.”

Trên gương mặt anh tuấn như được chạm khắc của hắn ta hiện ra một nụ cười không chút vui vẻ.

“Đưa đoạ thiên sứ lên.”

“Từ giờ trở đi, thiên giới sẽ tiếp nhận quyền xử lý của Vân quốc đối với hắn.”

Cô Đình từ đầu đến cuối không rõ chuyện gì nhìn hai thiên sứ phía dưới bay về phía mình, mới có chút phản kháng mà nắm lấy một nắm lông đen của Tam hoả địa ngục khuyển.