Quyển 1 - Chương 27

“Grào!——”

Tam hoả địa ngục khuyển gầm gừ đe dọa hai thiên sứ, bảo vệ Cô Đình ở phía sau.

“Rầm!”

Một luồng áp lực mạnh mẽ đè Tam hoả địa ngục khuyển xuống đất, mặt đất gần như nứt ra.

“Đưa đi.” Trên đài vang lên mệnh lệnh lạnh lùng của thiên thần.

Hai thiên sứ bay đến bên Cô Đình, mắt không dám nhìn thẳng vào y, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y rồi từ từ bay lên.

Đoạ thiên sứ tuyệt mỹ chỉ xuất hiện thoáng qua trong tầm nhìn của mọi người đã bị thiên thần độc đoán mang đi, mọi người đều bất mãn trong lòng nhưng không dám lên tiếng.

Coi như là buổi lễ hôm nay kết thúc lãng xẹt.

Người lính bên cạnh Tam hoả địa ngục khuyển định tiến tới khống chế nó, nhưng trước mắt đột nhiên bùng lên một đám khói đen, con chó khổng lồ biến mất tại chỗ.

Cứ thế mà chạy? Sao lúc trước không chạy đi? Hi Úc lặng lẽ nhìn chỗ đó, ngón tay chơi đùa với chiếc lông của Cô Đình.

Nhưng hắn có thể chắc chắn, tam hoả địa ngục khuyển sẽ không gây nguy hiểm cho con người.

“Xin lỗi, vậy làm phiền Vân Du Anh tăng cường phòng vệ trong nước một thời gian nhé.”

Hi Úc cười với Vân Du Anh, không hề có ý xin lỗi.

Nhìn Cô Đình bị mang đi, thiên thần quay đầu lại đột nhiên đối diện với ánh mắt của đại thiên sứ trưởng phía dưới, đôi mắt đào hoa của người kia chứa đựng ý cười, không biết đang nghĩ gì.

Thiên thần hừ lạnh, xoay người biến thành ánh sáng trắng rồi biến mất tại chỗ.

……

Cô Đình bị kéo hai tay, cả người bay lên không trung.

Cợt trên không trung phía trên có một cung điện độc lập phát sáng như ảo ảnh, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tóc đen của Cô Đình bị gió thổi tung, mùi hương ngọt ngào và mơ màng bao quanh mũi hai thiên sứ.

Lần đầu tiên tiến vào thiên giới, hai thiên sứ từng lập lời thề giữ lòng thanh tịnh chợt cảm thấy tội lỗi.

Bên cạnh là tuyệt thế dung nhan, làm sao mà thanh tịnh được?

Cô Đình nhìn về phía tòa kiến trúc phát sáng, nghĩ lại theo cốt truyện, mình sẽ phải cho thiên thần uống thuốc cấm ở đây.

Thuốc cấm là Tam hoả địa ngục khuyển mang tới, lúc này đã được giấu trong áo của Cô Đình.

Trong cốt truyện, thời điểm này đúng lúc là kỳ phục sinh của ma vương, sử dụng Đoạ thiên sứ để chia rẽ thiên thần và đại thiên sứ trưởng thực chất là âm mưu của ma vương để độc chiếm đại thiên sứ trưởng.

Nhưng phần sau đã không còn liên quan đến Cô Đình, sau khi y hoàn thành điểm cốt truyện này thì không bao lâu sẽ đến kết cục.

Là cái kết mà y ghét nhất.

Một tia sáng trắng lướt qua trước mắt Cô Đình, mở mắt đã đứng trên một hành lang rộng lớn trong suốt.

Xung quanh đều trong suốt, mây và ánh mặt trời đều có thể nhìn thấy rõ ràng, như thể đang đi trên mây vậy.

“Hai người... định đưa ta đi đâu?”

Cô Đình rút tay ra hỏi họ.

Hai thiên sứ bị nhan sắc gần trong gang tấc đánh gục, thậm chí cảm thấy lóa mắt hơn cả khi bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào.

“Thiên thần đại nhân... không nói với chúng ta.”

“Ngài cứ... đợi thiên thần đại nhân ở đây đi.”

Hai người nói lắp bắp xong, lập tức bay đi.

Cô Đình nhìn bóng dáng họ rời xa, nhẹ nhàng bước đi trong cung điện pha lê tĩnh lặng theo trí nhớ cốt truyện tìm đến phòng của thiên thần.

Thực ra cũng rất dễ tìm, phòng của thiên thần là một tầng lớn, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ pha lê khổng lồ, toàn bộ căn phòng mở ra có thể nhìn thấy hết trong một cái nhìn.

Trên sàn nhà bên cạnh cửa sổ có một chiếc ly cao chân và một chai rượu màu vàng nhạt, không khí xung quanh tràn ngập hương hoa nồng nàn pha lẫn mùi rượu.

Cô Đình đi đến trước ly thuỷ tinh, lấy ra thuốc cấm từ trong áo mình.

Thuốc cấm nhỏ trong một ống dài màu trắng tinh, lúc con chó to kia liếʍ y đã xuất hiện trong áo của y.

Không biết cái ống này xuất hiện như thế nào.

Cô Đình cầm thuốc cấm ra xa, cẩn thận đổ nó vào ly thuỷ tinh còn chứa chút rượu hoa.