Quyển 1 - Chương 4

Kết quả khi kéo đọa thiên sứ kên khiến hắn ta sững sờ.

Mái tóc dài ướt đẫm dính chặt vào gương mặt trắng nõn như phát sáng và cổ thon như thiên nga, lông mi run rẩy lấp lánh giọt nước thánh, dung mạo đã hoàn toàn lộ rõ.

Rửa sạch vết bẩn, Cô Đình dưới ánh mặt trời dịu dàng của đại lục phía đông trắng sáng như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn đẹp đến cực hạn, dải băng che mắt cũng không còn, lộ ra đôi mắt đẹp như phấn hồng độc nhất vô nhị.

Nước thánh vẫn chảy dọc theo thân thể y, nhưng mọi người nhìn thấy cảnh này trong lòng đều có cùng một ý nghĩ.

Nước thánh này hoàn toàn không xứng với y.

Hoàn toàn là... từ trên trời giáng xuống, thiên sứ tuyệt mỹ duy nhất trên thế gian.

Lấp lánh đến phát sáng.

Không ai dám tin đọa thiên sứ đầy dơ bẩn lại có dung mạo như vậy, nhưng đôi cánh ướt đẫm còn nhỏ nước sau lưng rõ ràng chứng tỏ thân phận chủ nhân.

Một bên cánh rủ xuống vô lực như bị gãy, dù lông cánh bị ướt cũng thấy rõ có phần lộn xộn.

Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp thánh thiện của Cô Đình.

Ngược lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng thương xót sự mong manh của y.

Mọi người tại hiện trường đều ngỡ ngàng, quảng trường rộng lớn không một tiếng động, như sợ làm kinh động thiên sứ.

Không biết bao lâu sau, mới có một giọng run rẩy vang lên.

"Truyền... truyền đi..."

"Hồ nước thánh trong quảng trường tròn có thể dùng để làm đẹp!!"

...

Thủ lĩnh vệ binh nhìn đọa thiên sứ trong tay, gương mặt nghiêm nghị màu lúa mạch tràn đầy sự kinh ngạc.

Tim của hắn ta như bị bóp chặt, từng nhịp đập trong im lặng.

Như thể sắp phun trào dòng nhiệt cuồng nhiệt.

Thủ lĩnh vệ binh cao hơn một mét chín chỉ cần một tay có thể nhấc Cô Đình, rõ ràng nên là bên có áp lực lớn, cúi xuống còn có thể thấy mũi cao tinh xảo của đối phương nhỏ giọt nước thánh.

Nhưng hắn ta lại vô thức sinh ra cảm giác tôn phục với Cô Đình.

Cô Đình vốn đang mím môi chờ thủ lĩnh đặt mình xuống, trọng lượng cơ thể không quá nặng hoàn toàn dựa vào một cánh tay gầy gò chống đỡ, vẫn rất khó chịu.

Kết quả người đàn ông cao lớn lại ngây ngẩn, không biết làm sao.

Cô Đình mất kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn đối phương: "Khó chịu quá, có thể thả ta xuống được không?"

Bị đôi mắt màu hồng trong suốt nhìn thẳng, thủ lĩnh lập tức nín thở, tim đập nhanh hơn.

"Xin lỗi." Hắn ta khó khăn nói, giọng trầm thấp.

Cánh tay trắng như tuyết rời khỏi lòng bàn tay màu lúa mạch, Cô Đình được nhẹ nhàng đặt xuống bên hồ.

Thủ lĩnh nín thở lùi một bước, dường như vẫn lưu luyến cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, từ từ xoa ngón tay. Sau đó nhìn xuống thấy đôi chân trắng nõn không tì vết của Cô Đình đứng trần trên mặt đất.

Chiếc còng sắt trên mắt cá chân cũng rất chói mắt.

Thủ lĩnh lập tức nhíu mày, vô thức nắm chặt nắm đấm.

Vậy mà y vẫn đi chân trần...

Da dưới chân chắc chắn rất mỏng manh, có bị mòn chưa nhỉ?

Chỉ là đôi giày, một câu nói của thủ lĩnh cũng có thể gọi người mang đến, nhưng hắn ta lại do dự.

Dù sao đây cũng là đọa thiên sứ...

Nhưng quan trọng hơn là hắn ta cảm thấy giày mà mình tìm cũng không xứng với đối phương.

Trong lúc đấu tranh nội tâm, Cô Đình đã đi xa.

Những đầy tớ bị sốc mạnh đứng im tại chỗ, nhìn Cô Đình ngoan ngoãn quay lại vòng vây của họ.

Miễn cưỡng tẩy sạch rồi, bây giờ làm gì thì làm, Cô Đình nghĩ.

Thiên sứ sa ngã tuyệt mỹ đứng bên cạnh đám đầy tớ, xương quai xanh gầy gò còn đọng chút nước thánh, vẻ mặt bình thản đến khó tin.

Đám đầy tớ vẫn đứng chết trân, không động đậy.

Họ thật sự phải nắm sợi xích trên mắt cá chân y sao... có xứng không?

"Không đi sao?" Cô Đình thấy họ bất động, hỏi.

036 và những người kia nhìn mỹ nhân tuyệt thế vẫn chưa hay biết gì, tim đập kịch liệt, đồng thời sinh ra nỗi buồn lớn.

Người đẹp như vậy, bây giờ lại phải trải qua lễ thanh tẩy...

Đám đông xung quanh đã dần khôi phục trật tự, nhưng phần lớn vẫn rất kích động, mọi cuộc đối thoại đều không rời khỏi đọa thiên sứ xinh đẹp quá mức này.