Quyển 1 - Chương 5

Thủ lĩnh bước lên phía trước, cố gắng che chắn Cô Đình quá thu hút, ngập ngừng nói: "Theo ta."

"Bệ hạ đã đợi sẵn ở sảnh thanh tẩy rồi."

...

Vân quốc, sảnh thanh tẩy.

Trong đại sảnh rộng lớn với tông màu vàng nhạt, ở trung tâm có một không gian hình chữ nhật lõm xuống, đang cháy rực lửa.

Điều kỳ lạ là, mặc dù ngọn lửa màu đỏ xanh đan xen mạnh mẽ bùng cháy, không khí phía trên cũng rõ ràng bị méo mó, nhưng xung quanh không có chút nhiệt độ nào, như thể đang cháy trong một không gian khác vậy.

Trên chiếc ngai cao cao trong đại sảnh có vài người ngồi, đối diện ngọn lửa cháy của hồ thanh tẩy, như thể đang xem kịch.

"Không ngờ bệ hạ Vân quốc vì một đọa thiên sứ hèn mọn, lại đến mượn ngọn lửa của nước ta để thanh tẩy." Người nói ngồi cạnh ngai vàng, mái tóc vàng buộc đuôi ngựa đơn giản đặt sau lưng, gương mặt âm nhu hơi có vẻ bất cần, tư thế ngồi tùy tiện khiến hắn ta hoàn toàn không giống một vị khách.

Hắn là nhị hoàng tử của Hi quốc, Hi Mão, được phái đến hộ tống ngọn lửa thanh tẩy đồng thời tiện thể xem náo nhiệt.

"Vân quốc là một trong những vương quốc cao quý nhất đại lục, tuyệt đối không cho phép bị bất kỳ ô uế nào làm bẩn."

Trên ngai vàng, người đàn ông cao lớn mặc trang phục lấp lánh ánh vàng ngồi thẳng tắp không chê vào đâu được, gương mặt anh tuấn nghiêm nghị không chút dấu vết của thời gian.

Người nắm giữ quyền lực cao nhất Vân quốc, quốc vương Vân Du Anh.

"Vậy người gϊếŧ hắn luôn cho rồi đi, còn bày đặt lễ thanh tẩy long trọng gì, nói cho cùng không phải muốn hắn chết sao." Bên cạnh ngài lại truyền đến giọng nói sắc bén đầy bất mãn.

Người nói là một thiếu niên cao lớn, gương mặt rất giống Vân Du Anh, chỉ là thêm phần ngông cuồng và kiêu ngạo, l*иg ngực căng tràn hormone từ vạt áo mở rộng, tai và cổ đều đeo đầy trang sức.

Là hoàng tử duy nhất của Vân quốc, Vân Hi.

"Ca!" Muội muội của Vân Hi, công chúa Vân Lôi ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng cãi phụ vương trong dịp này."

"Đừng tưởng ta không biết đó là chủ ý của ngươi." Vân Hi nhìn qua: “Còn về lễ thanh tẩy là gì, ngươi căn bản không hiểu đâu."

Ngọn lửa thanh tẩy hiện chỉ có Hi quốc của đại lục phía đông sở hữu, được cho là trôi dạt từ ma giới cách đây trăm năm.

Dù là vật từ ma giới, nhưng nó lại là mối đe dọa khiến ma giới kinh sợ nhất.

Một khi vào lửa, cả cơ thể lẫn linh hồn sẽ bị đốt cháy hàng trăm ngày.

Hầu hết các sinh vật bị ô nhiễm khi vào đó, nhẹ thì linh hồn bị méo mó, tinh thần bất thường, nặng thì tan thành tro bụi.

Cái gọi là ô uế, ngoài sự nhiễm bẩn về mặt vật lý, còn bao gồm tham niệm và ác dục trong lòng. Nhưng trên đời có mấy ai không có tham dục? Vì vậy thực tế hồ thanh tẩy chẳng qua là một lò hỏa thiêu lớn mạnh mẽ không phân biệt mà thôi.

"Vân điện hạ đừng như vậy, muội ấy cũng vì muốn tốt cho người thôi." Hi Mão cười với Vân Lôi, nhìn đối phương đỏ mặt tránh đi ánh mắt.

"Dù sao muốn có được đại thiên sứ trưởng, khắp đại lục không ai thiếu, nhưng không ai giống ngươi, lại coi một thứ rách nát như đọa thiên sứ làm vật thay thế."

"Ngươi...!" Vân Hi giận dữ.

"Bệ hạ, chúng thần đã đưa người đến rồi!" Cửa đại sảnh đột nhiên vang lên một tiếng thông báo.

Lập tức, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.

Vân Lôi âm thầm che nửa khuôn mặt dưới, mày hơi nhíu lại như lo lắng đối phương sẽ bẩn mắt mình.

Tiếp đó, một thủ lĩnh vệ binh cao lớn bước vào cửa, tiếng xích sắt xào xạc vang lên sau lưng hắn ta.

Một bóng dáng gầy gò đến mức có thể gọi là nhỏ bé bước vào, khiến đồng tử của những người trên ngai lập tức co rút.

Cô Đình không hiểu tại sao đám đầy tớ kia không còn canh giữ y nữa, chỉ đành theo sau thủ lĩnh từng bước kéo chiếc xích nặng nề đến đây.

Mái tóc dài đen nhánh cùng áo quần vẫn ướt sũng, xương quai xanh và l*иg ngực trắng sáng đến chói mắt lộ ra ngoài không khí, thực ra phía sau lưng cũng để trần, lộ ra một đoạn xương sống đẹp đẽ.