Quyển 1 - Chương 6

Hoàn toàn không biết mình thu hút bao nhiêu sự chú ý, suốt đường đi Cô Đình đều được thủ lĩnh canh chừng chặt chẽ, sợ rằng có kẻ nào đó nảy sinh ý đồ xấu.

Lúc này, những người trên ngai cũng nhìn đến ngây ngốc.

Chấn động trước vẻ đẹp của Cô Đình, cùng đôi mắt được cho là "giống với đại thiên sứ trưởng" nhưng thực ra có lẽ còn đẹp kinh người hơn.

Vân Hi càng không thể tin nổi.

Thực ra điểm giận dữ của hắn là phụ vương phản đối tình cảm ngưỡng mộ đại thiên sứ trưởng của hắn, còn về sinh mệnh của đọa thiên sứ xấu xí thì hắn không quan tâm.

Và bây giờ, hắn lại cảm thấy trời đất như mở ra một trò đùa lớn.

"Tư Nhận, chuyện gì xảy ra vậy!" Vân Du Anh là người đầu tiên tỉnh táo lại, nhíu mày lớn tiếng hỏi.

"Bệ hạ, đọa thiên sứ vốn toàn thân dơ bẩn, mắt phải bị thương, sau khi nhảy vào hồ nước thánh ở quảng trường thì biến thành bộ dạng này." Thủ lĩnh vệ binh Tư Nhận cung kính đáp, trong lòng nghĩ đến một chuyện khác.

Hắn ta muốn xin tha cho đọa thiên sứ.

Dù sao lễ thanh tẩy... chỉ có thể là con đường chết.

Nghe lời Tư Nhận, trừ Cô Đình ra, những người còn lại đều biến sắc.

"Hồ nước thánh không phải có thể gột rửa ô uế sao... hắn nhảy vào, sao còn có thể bình yên vô sự đi ra vậy?" Hi Mão thu lại nụ cười, thân hình vốn dựa vào ghế nghiêng ngả cũng ngồi thẳng, ngón tay hơi co lại.

Thật sự... rất đẹp.

Hi Mão từng du lịch khắp các nước, gặp nhiều mỹ nhân khác nhau, thậm chí từng có cơ hội liếc thấy một góc bóng lưng của vị đại thiên sứ trưởng đó, nhưng lúc này...

Dường như không thể sánh bằng người trước ngọn lửa dữ dội kia.

Cô Đình đứng trước hồ thanh tẩy, ánh lửa rực rỡ chiếu lên gương mặt. Dường như cảm nhận được sinh vật đến gần, ngọn lửa cháy càng mạnh mẽ và dữ dội, rõ ràng còn khoảng cách nhưng lại cho người ta cảm giác như sắp nuốt chửng y.

Nhưng Cô Đình dường như không cảm thấy sợ hãi, đôi mắt trong sáng dưới ánh lửa càng thêm rực rỡ nhìn đám người cao cao trên ngai, những sợi tóc dính trên mặt càng làm khuôn mặt trắng như tuyết của y không còn một chút máu.

Lại có một chút màu môi rực rỡ.

"Bây giờ ta nên làm gì?" Cô Đình quay sang nhìn Tư Nhận.

Tư Nhận nín thở, cố gắng kiềm chế nhịp tim mất kiểm soát: "Chút nữa ngươi cần nhảy vào hồ lửa này."

"Nhưng ta sẽ xin quốc vương tha cho ngươi một lần." Hắn ta vội nói thêm.

Hắn ta có thể lấy thân phận tướng quân đảm bảo thậm chí đánh đổi, để quốc vương tha cho đọa thiên sứ, trả lại tự do cho y.

Tư Nhận không dám nhìn thẳng vào mắt Cô Đình, chỉ chăm chú nhìn chiếc cằm nhỏ nhắn đẹp đẽ, trong ánh mắt còn mang chút tình ý.

"Ừm."

Cô Đình đáp một tiếng, lại quay đầu bước đi.

Trong lòng Tư Nhận vừa hy vọng đối phương cảm kích mình lập tức trầm xuống.

Vân Hi nhìn chằm chằm vào đọa thiên sứ với đôi cánh tả tơi nhưng vô cùng xinh đẹp, giận dữ và hối hận bùng nổ trong đầu.

Lúc hắn nhặt người về đã tiện tay ném vào tầng hầm, sau đó tin tức lộ ra bị Vân Du Anh biết nên đến giờ vẫn chưa thấy mặt thật của đối phương.

Kết quả hắn hoàn toàn không biết, dưới lớp vỏ xấu xí của đọa thiên sứ, là dung mạo tuyệt mỹ như thế này.

Hơn nữa mấy ngày trước còn nghe người hầu nói, đọa thiên sứ trong tầng hầm phát điên tự đâm mù mắt, khiến hắn thực sự sinh ra ý nghĩ thả người đi mặc cho sống chết.

Nếu hắn biết đọa thiên sứ đẹp đến thế này, tuyệt đối không thể đồng ý với yêu cầu của Vân Du Anh!

Tất cả mọi người đều lừa hắn!

Vân Hi cố gắng bình tĩnh cơn giận, nói với phụ vương: "Hắn đã được nước thánh tẩy rửa, chứng tỏ hắn hoàn toàn không dơ bẩn như người nói, không cần lễ thanh tẩy nữa."

Vân Du Anh vẫn im lặng, gương mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm, chỉ có ánh sáng trong đôi mắt rung động.

Từ trên cao nhìn xuống, Cô Đình ngửa đầu nhìn tất cả mọi người, chờ mãi mà không thấy họ nói gì.