Quyển 1 - Chương 9

"Ta... thấy ngươi không mang giày, nên là đi như vậy đi." Vân Hi lúng túng nói nhỏ.

Hắn có thể cảm nhận được một chút da thịt sau lưng đọa thiên sứ, ấm áp mềm mại.

Nên nói người trong lòng vừa nhẹ vừa mềm, lại có mùi thơm, Vân Hi ngoài mặt bình tĩnh nhưng mạch máu ở cổ đã đập kịch liệt.

Cô Đình cầm lấy đuôi tóc bím của đối phương rũ trước ngực, ngẩng đầu nhìn đối phương: "Cảm ơn ngươi."

Rồi cúi đầu tiếp tục chơi với các loại trang sức quý giá trên tóc và cổ Vân Hi, hoàn toàn không để tâm, như thể đã quen được phục vụ như vậy rồi.

Vài sợi tóc của y chạm vào ngực Vân Hi, khiến tim hắn ngứa ngáy.

Hi Mão nhìn Vân Hi bế đọa thiên sứ đi xa, cánh tay cơ bắp rõ ràng, đôi chân trần ngọc ngà bị tà áo che khuất, hồng nhạt, tỏa sáng nhạt dưới ánh mặt trời ngoài cửa.

Bất giác nổi giận, hắn nói với Vân Du Anh: "Vân quốc không có quyền độc chiếm đọa thiên sứ, ta sẽ tâu lại với phụ vương của ta."

Trước đây hắn định đến xem trò vui lễ thanh tẩy của đọa thiên sứ, giờ cũng quên sạch.

Vân Du Anh không để tâm đến sự vô lễ của đối phương, nhìn thẳng lại: "Thử xem."

Vân Hi bế Cô Đình đi theo con đường nhỏ khác trở về cung điện.

Trên đường hầu như không gặp ai, thường chỉ có những người có địa vị cao trong cung mới được phép đi lại xung quanh nơi đây. Vân Hi cũng không để đầy tớ đi theo, trên con đường nhỏ được trang trí hoa cỏ tinh xảo chỉ có bóng dáng của hai người họ.

Ánh nắng của đại lục phía Đông vẫn tốt như mọi khi, dưới con đường nhỏ là dòng hào quang rộng lớn lấp lánh, thỉnh thoảng có cơn gió thoảng qua.

Cô Đình vẫn còn cảm giác ấm áp khắp cơ thể, bị cơn gió làm cho buồn ngủ.

Vân Hi cảm thấy đầu nhỏ của đọa thiên sứ cứ lắc lư, thỉnh thoảng chạm vào cánh tay mình, cổ hắn ngay lập tức đơ lại, yết hầu chuyển động lên xuống.

“Ngươi… mấy ngày nay có vẻ sống không tốt lắm nhỉ.” Vân Hi đột nhiên phá vỡ sự im lặng, nhưng lại muốn tự tát vào mặt mình vì câu hỏi này.

Cô Đình chậm rãi chớp mắt.

Dù hắn không trải qua những việc trước đây, nhưng ai có mắt cũng thấy rõ y không sống tốt chút nào cả.

“Đúng vậy.” Cô Đình đáp lại một cách khó hiểu.

“Ờ, họ nói ngươi đã tự đâm mù mắt mình… Có vẻ như là giả sao.” Vân Hi lắp bắp nói, hỏi xong lại thấy mình đang hỏi điều không nên hỏi.

“Đúng là đã đâm rồi, nhưng tại nó lành lại thôi.” Cô Đình nghĩ một lúc rồi đáp.

Vân Hi khẽ run: “Hả?… À, ừ.”

Đâm rồi lại lành?? Vân Hi nghe mà chẳng hiểu gì.

Khi nghe hầu cận nói đọa thiên sứ biết mình bị giam cầm vì đôi mắt, đã lén giấu đồ sắc nhọn để đâm mù mắt mình.

Nhưng giờ người không tổn thương gì, thậm chí còn có thể tự do vào ra bể thanh tẩy.

Vân Hi nhất thời đầy nghi vấn, nhưng Cô Đình trong lòng hắn rõ ràng không có hứng thú, câu trả lời vừa rồi cũng cực kỳ qua loa.

Hắn quyết định im lặng.

Dù sao đối phương không từ chối hành động của mình đã là tốt rồi.

Khi từ cửa hông trở về cung điện, vài người hầu tình cờ gặp phải đều trố mắt khi thấy Hoàng tử Vân Hi bế một người quá đỗi xinh đẹp.

Đôi cánh rũ xuống sau lưng đối phương rõ ràng chứng tỏ thân phận, tin đồn về đọa thiên sứ nhảy vào bể nước thánh và hiện ra vẻ đẹp tuyệt mỹ đã lan truyền khắp đất nước trong thời gian ngắn.

Nhưng được một hoàng tử quốc gia bế, cũng thật quá đáng phải không?

Ngay sau đó, ánh mắt đầy sát khí của hoàng tử cao lớn quét qua họ, nhóm người hầu lập tức im lặng.

“Mang những bộ y phục tốt nhất đến phòng ta.”

Vân Hi nói.

Phòng ngủ của hoàng tử quốc gia khá rộng rãi, các nơi đều đặt những tác phẩm quý giá, nổi bật nhất là bức tượng đứng trước giường lớn.

Đó là một bức tượng mang đặc điểm nam giới, nhưng gương mặt lại khó phân biệt giới tính. Thân hình mảnh mai, tóc dài bay bổng, tỏa ra khí chất cao quý tinh khôi. Một tay cầm cuốn sách, trên lưng là đôi cánh đầy đặn đang giang rộng.