Chương 3: Bữa sáng

******

Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Thu từ trong lòng Khương Chiêu Vũ tỉnh dậy, nhiệt độ nóng bỏng lan toả giữa hai tấm thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang dính chặt vào nhau.

Nguyễn Thu cử động cơ thể đau nhức mềm nhũn của mình. Đột nhiên y chạm vào thứ gì đó vừa cứng vừa nóng khiến y nhớ lại sự việc điên rồ hôm qua.

Y vô thức theo bản năng nhìn ra cửa, khi biết cửa vẫn được khóa kỹ mới cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.

Khương Chiêu Vũ dường như cũng đã thức dậy, phần thân dưới của anh ta vô thức cọ cọ vào giữa hai mông y khiến nó suýt chút nữa đã đâm vào lỗ huyệt chưa kịp khép lại.

Nguyễn Thu thấy vậy vội bật ra khỏi giường như con mèo bị kinh hãi. Có lẽ vì đêm qua quá sức khiến chân y mềm nhũn mà khuỵu xuống.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị khô vón lại thành cục giữa hai chân khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Sao thế? Có đau không? Mau lên đây." Khương Chiêu Vũ nửa tỉnh nửa mê nhìn Nguyễn Thu rồi đưa tay ra kéo y đứng dậy.

Nhưng Nguyễn Thu chỉ xua tay vài cái rồi chạy vọt vào nhà vệ sinh.

Nguyễn Thu nhìn lại bản thân trong gương, khắp người là vết bầm tím do hôm qua để lại. Thậm chí y còn cảm nhận được cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi trong hậu huyệt đang chảy ra. Nguyễn Thu cảm thấy thế giới quan của mình như bị sụp đổ.

Y là một người đàn ông, con trai cũng đã tốt nghiệp trung học rồi vậy mà lại cùng với sếp của mình lên giường. Hơn nữa còn bị sếp làm cho giở sống giở chết. Nghĩ tới đây thôi y cũng cảm thấy đứng không vững.

Nguyễn Thu mở vòi hoa sen nhanh chóng rửa sạch cơ thể như muốn đem những dấu vết kia xoá sạch. Nhưng những vết bầm tím kia dù rửa thế nào cũng không trôi. Y chỉ đành rửa sạch cúc huyệt của mình sau đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đi ra ngoài. Khương Chiêu Vũ nằm trên giường mở to đôi mắt nhìn Nguyễn Thu.

Dấu hôn bầm tím trên làn da trắng nõn của y giống như một bức tranh sơn dầu bị vấy bẩn, vừa lộn xộn lại vừa da^ʍ mỹ đến lạ.

"Cậu thật đẹp." Khương Chiêu Vũ thật lòng cảm thán.

Nguyễn Thu thấy anh ta nói vậy liền lúng túng tiện tay lấy chiếc áo len cổ cao mặc vào rồi ra khỏi phòng.

"Anh Khương, thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài ăn sáng đi."

Y nói xong đóng cửa lại, cảm giác thế giới cuối cùng cũng sạch sẽ hơn chút.

"Ba, hôm nay sao dậy muộn vậy?"

Nguyễn Vân Sinh ngồi ở bàn ăn đột nhiên mở miệng khiến Nguyễn Thu bị doạ một phen. Y lo lắng liếc nhìn cửa phòng, giọng nói có chút lo sợ: "Vân Sinh à con quay về lúc nào vậy? Sao không nói cho ba biết trước một câu."

Nguyễn Vân Sinh nở nụ cười tươi nói: "Con về hồi tối qua."

Nghe xong lời này trái tim Nguyễn Thu như bị lỡ một nhịp. Nguyễn Vân Sinh thấy ba mình vậy còn nói thêm vào: "Tối qua con mệt chết đi được về tới nhà liền lên giường đi ngủ nên không có gọi ba."

Lúc này Nguyễn Thu mới nhẹ nhõm mà thở hắt ra.

Y liếc mắt nhìn thấy Nguyễn Vân Sinh đã làm xong mấy món ăn sáng ngon mắt.

Năm cậu ba tuổi thì vợ y mất vì bệnh tật. Một mình Nguyễn Thu nuôi lớn Nguyễn Vân Sinh, cũng may cậu luôn khiến y yên tâm, chỉ điều này thôi đã khiến y thấy rất hạnh phúc.

Nguyễn Thu đi tới kéo ghế ra ngồi xuống, dịu dàng mà nói: "Sao không ngủ thêm một chút? Bữa sáng để ba làm là được rồi."

Nguyễn Vân Sinh áp chế những suy nghĩ xấu xa trong lòng tỏ vẻ ngoan ngoãn mà nói: "Mỗi ngày ba cũng rất mệt rồi, sức khoẻ con tốt. Con làm thì ba sẽ được nghỉ nhiều hơn."

Nguyễn Vân Sinh nói xong liền tự cười nhạo chính mình, âm thầm nghĩ: Đúng rồi ba của con đúng là rất mệt, ở công ty làm việc chưa đủ còn muốn đem đàn ông về nhà để phục vụ.

Nguyễn Thu nhìn đứa con trai đang lớn của mình, y nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc như đã lâu rồi không được làm, lòng đầy yêu thương mà nói: "Vân Sinh thật ngoan."

Cửa phòng đột nhiên mở ra, người đàn ông vai rộng eo thon giống người mẫu đi tới. Hắn mặc một thân tây trang hướng về phía hai cha con ngồi ở bàn ăn nói câu chào buổi sáng.

Nguyễn Vân Sinh nở nụ cười tinh nghịch hỏi Nguyễn Thu: "Ba, đây là…?"

Nguyễn Thu vội suy nghĩ nói: "Đay là… Đây là lãnh đạo của công ty ba. Tối qua ba uống say đều nhờ ông chủ đưa ba về. Ba thấy quá muộn rồi nên để anh ta ở nhà chúng ta qua đêm."

"Sao ba không để chú ấy ngủ ở phòng khách?"

Nguyễn Thu cười khan hai tiếng: "Con cũng biết ba rất lười, ba nghĩ hai người đàn ông ngủ cùng một giường cũng không sao cả nên không chuẩn bị giường ở phòng khách."

Nguyễn Thu bạt mạng nháy mắt với Khương Chiêu Vũ, y cố gắng che lấp sự thật bằng giọng điệu thoải mái nhất.

Nguyễn Vân Sinh cũng không tiếp tục hỏi nữa mà chuyên tâm ăn hết bát cháo của mình.

"Anh Khương đến ăn sáng đi!"

Khương Chiêu Vũ vẫy vẫy tay ra ý không cần nói: "Không cần, tôi còn có việc chưa làm xong, hai người ăn đi. Tiểu Thu, hôm khác tôi sẽ tới tìm cậu."

Cuối cùng Khương Chiêu Vũ còn cố tình nói thêm một câu khiến cho Nguyễn Thu bị dọa sợ, y nhanh chóng nghĩ cách giải thích mối quan hệ của hai người với con trai. Nhưng may mắn là Nguyễn Vân Sinh dường như không phát hiện ra điều gì bất thường trong đó.

Sau Khi Khương Chiêu Vũ đi, Nguyễn Thu nhanh chóng quên đi những gì đã xảy ra tiếp tục sống cuộc sống hai người như bình thường.

Ngày mai là ngày có kết quả thi đại học, buổi tối Nguyễn Thu đã chuẩn bị sẵn cà phê để thức đợi cùng Nguyễn Vân Sinh tới sáng.

"Ba không cần đợi cùng con đâu. Nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi." Nguyễn Vân Sinh đi về phía y đưa cho y cốc sữa nóng.

"Sao có thể như vậy được. Đây là thời khắc vô cùng quan trọng của con. Ba đương nhiên phải đợi cùng con rồi." Nguyễn Thu cầm cốc sữa nóng uống một hớp.

Thành tích của Nguyễn Vân Sinh vốn không khiến y bận tâm nhưng y vẫn muốn cùng cậu trải qua thời khắc quan trọng này.

Nguyễn Vân Sinh nhìn động tác của Nguyễn Thu, một nụ cười quái dị thoáng nở trên môi của cậu.