Chương 17: Buộc chặt (H)

Editor: Bắp

Tiêu Vu Uyên bưng bàn gỗ đẩy vào phòng, liền nhìn thấy nàng cả người trần trụi đang ngoan ngoãn quỳ gối sau cửa...

"Chủ nhân, thân thể của nô đã chuẩn bị tốt, thỉnh chủ nhân đùa bỡn." Trì Tố Tố quỳ trên thảm, mặt cúi xuống. Nghe được tiếng mở cửa nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn...

Dù sao, ở chỗ này —— nàng là nô.

Tiêu Vu Uyên đi vòng qua người nàng, "Bò đến l*иg sắt."

"Vâng, chủ nhân." Trì Tố Tố ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí của l*иg sắt, chậm rãi bò đến bên l*иg. Khoá l*иg nằm bên trên, nàng không vào được, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ gối bên cạnh.

"Tao hóa, đi vào." Tiêu Vu Uyên mở l*иg sắt, nhẹ nhàng đá một chân vào Trì Tố Tố.

"Vâng, chủ nhân." Trì Tố Tố ngoan ngoãn bò vào trong, l*иg sắt cũng trải thảm, cho nên không phải lo lắng đầu gối sẽ bị thương, trên đỉnh l*иg còn có một cái móc nối, hẳn là dùng để treo gì đấy...

"Tiện nô, ai cho phép ngươi ngẩng đầu." Bàn tay đánh xuống mông nàng.

"Ngô..." Trì Tố Tố kêu đau, nghi hoặc xoay người nhìn hắn, "Chủ nhân... Hình như làm gì có quy định này..."

"Bang..." Cái đánh này thậm chí còn đau hơn so với cái vừa nãy, "Bây giờ liền có, tiện nô có ý kiến?"

"Nô không dám..." Trì Tố Tố quỳ trên thảm, mông truyền đến từng trận đau đớn...

"Tiện nô phạm sai, có nên phạt hay không?"

"Nên phạt, cầu chủ nhân hung hăng trừng phạt tiện nô." Trì Tố Tố cúi đầu, tay túm chặt lấy thảm, chờ đợi roi rơi xuống...

"Đưa tay đây." Tiêu Vu Uyên bắt chéo hai tay Trì Tố Tố ra sau lưng, cầm lấy dây thừng thô to dữ tợn buộc từ ngực vòng lên bả vai rồi kéo xuống hai cánh tay trói ở sau lưng......

Tiêu Vu Uyên nắm đầu nàng, "Tiện nô, chủ nhân thưởng cho ngươi ăn côn ŧᏂịŧ." Nói, côn ŧᏂịŧ liền hung hăng đánh vào trên mặt Trì Tố Tố...

"Cảm ơn chủ nhân đã thưởng..." Há to miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, Trì Tố Tố cẩn thận đón ý nói hùa, khiến cho Tiêu Vu Uyên thật cao hứng.

"Ngô... Ngô... Côn ŧᏂịŧ ăn rất ngon... Tiện nô... Rất thích... Cảm ơn... Chủ nhân..."

"Tiện nô, liếʍ cho tốt, nếu ngươi còn dám cắn thì sẽ không đơn giản là bị đánh như vậy nữa... Hô hô... Tiện nô, tiểu mẫu cẩu, thiếu thao lạn hóa... Hô hô..." Tiêu Vu Uyên một bên đong đưa eo, một bên nhục mạ nàng.

"Ngô... Ngô... Nô là... Tao hóa... Là tiểu mẫu cẩu..." Nàng bị ấn đầu, trong miệng không ngừng thừa nhận sự va chạm, tiểu huyệt cũng dần dần chảy ra mật dịch, mặt thảm dần dần bị thấm ướt...

Không biết qua bao lâu, bên tai Trì Tố Tố truyền tới giọng nói của Tiêu Vu Uyên: "Tiện nô, chuẩn bị cho tốt, chủ nhân muốn bắn trong miệng ngươi, ngươi phải nuốt xuống."

"Ngô..." Nàng trừng lớn mắt, vừa định phản kháng yết hầu đã cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng ấm bắn vào. Muốn phun nhưng trong miệng vẫn còn côn ŧᏂịŧ, đầu cũng bị bàn tay to ấn, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nuốt xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo thực quản chảy vào dạ dày, cảm giác ấm áp vô cùng...

"Tiện nô thích tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân không?" Tiêu Vu Uyên rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp nuốt xuống theo cằm chảy xuống ngực, cảnh tượng da^ʍ mỹ thối nát đến cực điểm.

"Hô hô..." Trì Tố Tố thở phì phò, muốn đẩy Tiêu Vu Uyên, đôi tay lại bị cột vào sau lưng, trong miệng cảm thấy mùi tanh, "Cảm ơn chủ nhân đã ban thưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiện nô rất thích."

"Vậy về sau tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân nô phải đều ăn hết, còn có nước thánh tiện nô cũng phải uống vào." Tiêu Vu Uyên đưa ra yêu cầu.

"Cảm ơn chủ nhân ban thưởng, tiện nô tuân lệnh."

Tiêu Vu Uyên vừa lòng gật đầu, nâng cằm nàng, "Tiện nô, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò buộc chặt, đứng lên."

"Vâng, chủ nhân." Trì Tố Tố chậm rãi đứng lên, Tiêu Vu Uyên cột nàng vào dây thừng, dùng thêm một dây nữa để trói nàng. Lấy dây móc vào trên đỉnh l*иg sắt, dùng thêm một dây nữa buộc một chân nàng treo lên, chân kia để chạm xuống đất.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~