Chương 5: Em là nô ɭệ duy nhất (H)

Editor: Bắp

Đột nhiên, trước mắt Trì Tố Tố loé qua một tia sáng, thân thể run rẩy không ngừng, tay buông đùi Tiêu Vu Uyên ra, vô cùng mệt mỏi.

Tiêu Vu Uyên biết Trì Tố Tố muốn lên cao trào, túm lấy tóc nàng, rút côn ŧᏂịŧ ra.

Tinh hoa không ngừng phun lên trên trán Trì Tố Tố, mắt, mũi, trước ngực, còn có một ít bắn cái miệng nhỏ chưa kịp khép lại của Trì Tố Tố, trong phòng tắm tràn ngập mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tiêu Vu Uyên hơi hơi thở dốc, buông lỏng đầu tóc Trì Tố Tố ra.

Trì Tố Tố toàn thân vô lực, không có chống đỡ, thân thể mềm mại ngã sấp xuống mặt đất. Tiểu huyệt chảy ra mật ngọt, ống nghiệm khi bôi thuốc nãy bị cắm vào tiểu huyệt cũng vì trơn trượt mà tuột ra.

Tiêu Vu Uyên nắm lấy tóc Trì Tố Tố, dùng vòi phun cẩn thận rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người cho nàng, "Da^ʍ nữ, không ngờ thao trên mặt cũng có thể khiến cho tiểu huyệt cao trào."

Trì Tố Tố mị hoặc liếʍ liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên khóe miệng, "Chủ nhân, ngài vừa lòng không?"

"Tốt, lát nữa sẽ khen thưởng cho bảo bối." Tiêu Vu Uyên vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Trì Tố Tố.

"Chủ nhân vừa lòng là tốt rồi." Trì Tố Tố nói xong liền ngáp một cái, nàng quá mệt mỏi, ngày hôm qua đã hầu hạ Tiêu Vu Uyên cả một đêm.

Hôm nay lại cùng hắn hồ nháo lâu như vậy, thể lực đã tiêu hao quá mức.

Lúc Trì Tố Tố tỉnh lại thì trời đã đen kịt, tiểu huyệt ê ẩm trướng trướng, mép giường đặt áo ngủ trắng muốt.

Tầng 1, tầng 2 đã dọn dẹp xong, Trì Tố Tố cẩn thận vịn cầu thang đi xuống. Tiêu Vu Uyên nghe được tiếng bước chân phía sau liền xoay người ôm Trì Tố Tố tới bàn ăn, hôn hôn khóe miệng nàng, "Bảo bối, trước nhẹ nhàng ngồi xuống đã, để ông xã nấu nốt một món canh là xong rồi."

Trì Tố Tố gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Từ nhỏ nàng đã phát dục sớm hơn các bạn đồng trang lứa, thường xuyên bị họ cô lập, duy chỉ có Tiêu Vu Uyên là đồng ý chơi cùng nàng.

Khi bị các bạn nữ bắt nạt, cũng là Tiêu Vu Uyên đứng ra bảo vệ nàng. Cho nên, từ nhỏ nàng đã liền thích hắn, sau khi lớn lên rốt cuộc gả cho hắn, cũng nguyện ý làm theo sở thích của hắn.

"Nghĩ gì thế? Ăn cơm đi, uống nhiều canh một chút." Tiêu Vu Uyên đem một bát canh tới đưa cho Trì Tố Tố.

"Được, ông xã." Trì Tố Tố ngoan ngoãn tiếp nhận bát. "Lão công... Ta hạ... Mặt..."

"Không nghĩ bị ta lộng tàn cũng đừng làm tức giận." Tiêu Vu Uyên đánh gãy Trì Tố Tố nói.

"Ác... Tốt..." Trì Tố Tố buồn bực dùng chiếc đũa không ngừng chọc trong chén cơm, lại không phải không bị lộng thương quá.

Sau khi ăn xong, Trì Tố Tố ngồi ở sô pha xem TV. Đột nhiên nhớ tới Tiêu Vu Uyên buổi chiều nói sẽ khen thưởng nàng, liền hướng Tiêu Vu Uyên đang rửa bát hỏi: "Ông xã, anh chiều nay nói sẽ khen thưởng em cái gì?"

"Bảo bối, em lên phòng ngủ tầng 2 lấy đồ trong áo khoác, sau đó ở phòng ngủ chờ anh." Tiêu Vu Uyên vừa rửa bát vừa trả lời Trì Tố Tố.

Trong phòng ngủ tầng 2 Trì Tố Tố tìm được áo khoác của Tiêu Vu Uyên bị ném ở trên giường, trong túi có một cái bịt mắt, trong ngăn tủ tầng này ngoại trừ áo khoác của hắn, hết thảy đều là nội y tình thú, tầng 3 cũng vậy.

Trong căn biệt thự này, tầng 1 Trì Tố Tố có thể mặc áo ngủ, tầng 2 mặc nội y tình thú, tầng 3 không cần mặc bất cứ thứ gì, cứ thế mà trần trụi.

Hắn chính là chủ căn biệt thự này, mà Trì Tố Tố chính là nô ɭệ, người nô ɭệ duy nhất của hắn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Mới xem xong Vô tình tìm thấy Haru, tâm trạng tốt nên tặng chương mới luôn cho mấy bồ nèe😍😳