Chương 1 Nhất Kiến Chung Tình

Truyện: Thế tử, Phu Nhân lại muốn giúp ngài nạp thϊếp

Tên hán việt: Thế tử, phu nhân hựu bang nâm nạp thϊếp liễu

Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, trọng sinh báo thù, cổ đại, tình cảm

===

Chương 1: Nhất kiến chung tình

"Cứu ta...." Nàng hướng về phía bóng người mơ hồ trước mắt mà cầu cứu."Lê nhi, ta không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy.... Ta sẽ cưới ngươi làm vợ."

“Nàng ta căn bản không xứng với Cẩm Thành ca ca, thân thể nàng ta đã sớm không còn trong sạch!”

“Biết Cẩm Thành ca ca vì cái gì cũng không chạm vào ngươi không? Hắn là chê ngươi dơ!”

“Ngươi không phải nói ngươi hạ độc có thể làm nàng chống cự được tới khi sinh hài tử trong bụng ra sao? Vì cái gì hiện tại một thi thể hai mạng?”

-

“Gia gia, ta muốn gả vào quốc công phủ, vì thế tử xung hỉ.”

“Chúng ta chân trời góc biển đến chết không phai, dưới hoàng tuyền cũng sẽ có người bầu bạn.

Nhưng còn ngươi, Chung Lê, ngươi thật sự đồng ý sao?”

…… Chung Lê bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồm to thở phì phò, trên trán tất cả đều là mồ hôi.

Mới từ trong mộng tỉnh lại, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết chính mình hiện tại thân ở phương nào, cho rằng chính mình lại quay trở lại với cơn ác mộng của hai kiếp sống kia.

“Cô nương, ngườii tỉnh rồi?”

Nghe được động tĩnh, người hầu bên nàng Ỷ Mộng lập tức đi đến, ở phía sau nàng lót mấy cái cái đệm.

“Như thế nào mà tiểu thư ra nhiều mồ hôi như thế ? Người lại gặp ác mộng?”

Ỷ Mộng lấy cầm khăn tay giúp nàng lau mồ hôi.

Những lời nói của Ỷ Mộng phần nào giúp Chung Lê trấn tĩnh lại, nàng lắc đầu, nếu đó chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết bao! “Cô nương, Vệ thiếu tướng quân vừa đến, vẫn đang chờ người ở ngoài sảnh.

Cô nương có muốn gặp Cẩm Thành thiếu tướng quân không?”

“Đừng nhắc đến hắn với ta!”

Có lẽ cơn ác mộng vừa rồi khiến nàng đến giờ vẫn chưa hết sợ hãi, vừa nghe đến mấy chữ "Vệ thiếu tướng quân", Chung Lê lập tức cảm thấy ghê tởm từ trong lòng.

“Cô nương, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Ỷ Mộng có chút nghi hoặc hỏi Chung Lê: "Hai ngày trước tiểu thư còn đi tìm Vệ thiếu tương mà? Sao bây giờ người ta đến tìm tiểu thư, người lại không muốn gặp? Về thiếu tướng quân đã làm gì khiến cô nương phật lòng à?"

"Ỷ Mộng!"

Chung Lê trầm mặt xuống.

"Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi. Ta sẽ đi đuổi Vệ thiếu tướng quân ngay."

Ỷ Mộng nói rồi liền bước ra ngoài, nhưng khi sắp đến cửa, nàng vẫn không nhịn được mà quay lại hỏi thêm một câu: "Ta thật sự đi nhé, cô nương chắc chắn sẽ không hối hận chứ?"

Hối hận sao? A... Sau khi Ỷ Mộng rời đi, Chung Lê không kìm được mà ngã người nằm lên giường.

Vệ Thiếu tướng quân trong lời của Ỷ Mộng là một vị tướng quân trẻ tuổi rất nổi danh —— Vệ Cương, Cẩm Thành, cũng là vị hôn phu của nàng.

Từng có lúc, Chung Lê rất thắc mắc, những năm gần đây phủ tướng quân luôn nổi bật và thịnh vượng, hơn nữa Vệ Cương tuấn tú nho nhã, còn trẻ mà đã lập nhiều chiến công hiển hách, nhiều người đến cầu thân với nhà họ Vệ đến mức suýt phá hỏng cửa phủ tướng quân.

Vậy mà vì sao nhà họ Vệ đột nhiên lại đến cầu hôn với nhà họ Chung? Khi nhận được tin này, Chung Lê lập tức muốn tìm ông nội để hỏi rõ sự tình, nhưng từ xa nàng đã thấy người đến cầu hôn chính là Vệ Thiếu tướng quân —— Vệ Cẩm Thành.

Chỉ nhìn từ xa một lần, lòng nàng đã tràn đầy vui sướиɠ.

Nhất kiến chung tình, có lẽ chính là cảm giác này.

Khi ông nội hỏi ý kiến nàng, nàng thậm chí không ngại và thẹn thùng thường có của một tiểu thư, thẳng thắn nói: "Gia gia, Vệ Thiếu tướng quân rất tốt."

"... Nếu ngươi thích, ta sẽ thay ngươi đồng ý."

Khi đó, lòng nàng tràn ngập niềm vui mà không chú ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của gia gia cùng với tiếng thở dài khẽ đến mức khó nghe thấy.

Đại Ương vốn là nơi có phong tục phóng khoáng, việc nam nữ chưa thành thân hẹn nhau ra ngoài du ngoạn là chuyện thường tình.

Sau khi đính hôn, nàng và Vệ Cương cũng thường ra ngoài du ngoạn cùng nhau.

Dù hàng năm chinh chiến sa trường, Vệ Cương không hề có chút nào thô lỗ hay tật xấu của người chinh chiến, đối xử với nàng rất chu đáo và lịch sự, càng làm nàng cảm thấy rằng Vệ Cẩm Thành Thiếu tướng quân chính là phu quân mà nàng mong đợi.