Chương 11: Suốt đời không gả

Cố tình, nàng vì báo thù mà vẫn muốn dựa vào thế lực của phủ An Quốc công, dù rất thẹn với Sở thiếu, nhưng cũng không dám để Sở thiếu nạp thϊếp. Thậm chí có thể nói, trong suốt bảy năm ấy, nàng đã nghiêm khắc giữ gìn, gần như cắt đứt mọi khả năng Sở thiếu nạp thϊếp.

Mà Sở thiếu cùng toàn bộ Sở gia đều nhớ ơn nàng đã vì Sở thiếu mà gánh vác trách nhiệm xung hỉ nên chưa từng có ai vì chuyện này mà gây khó dễ cho nàng. Nhưng nói cho cùng, nàng vẫn cảm thấy thẹn với Sở thiếu, thẹn với cả Sở gia.

Kiếp này, nàng quyết không làm khó Sở thiếu và phủ An Quốc công nữa. Chỉ mong đời này, Sở thiếu có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, gặp được một cô nương thanh thuần thật lòng đối đãi tốt với chàng và giúp phủ An Quốc công nối dõi tông đường.

Còn nàng đã quyết định bù đắp cho đứa bé trong bụng, nguyện cả đời không gả chồng.

“Gia gia, hiện giờ con không muốn nghĩ đến chuyện đó, xin người giúp con từ chối.”

“Lê nha đầu, ngươi thành thật nói cho gia gia biết, có phải ngươi cho rằng mình rút lui vì cảm thấy không xứng với Sở thiếu không? Đừng lo lắng chuyện đó, phủ An Quốc công đã tự mình cử Tả đại nhân đến cầu thân nghĩa là họ không để tâm chuyện này. Sau khi con xuất giá, họ cũng sẽ không dùng điều đó để gây khó dễ cho con.”

Chung Lê vẫn lắc đầu: “Gia gia, con không muốn lấy chồng, con chỉ muốn ở bên chăm sóc gia gia suốt đời.”

Vừa trải qua chuyện từ hôn, Chung lão gia tử không dám ép buộc cháu gái quá mức, nghe vậy đành thở dài từ bỏ.

Ra khỏi chỗ Chung lão gia tử, Chung Lê không khỏi thở dài một hơi. Dù đúng như mong muốn, nàng đã từ chối được hôn sự này nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại có chút trống trải.

Mấy ngày sau khi gặp được thanh đao của vị Hoắc tướng quân mà nàng ngưỡng mộ, Chung Lê thường xuyên đi lại quanh y quán, chỉ cần nghĩ đến việc Hoắc tướng quân từng xuất hiện tại đây, bước qua những con đường mà nàng đang đi, tâm trạng nàng liền trở nên tốt hơn.

Nhưng chưa được bao lâu, Tả đại nhân lại một lần nữa tới làm mai.

Phủ An Quốc công sao lại phái người tới cầu thân lần nữa? Chẳng lẽ bệnh tình của thế tử lại trở nặng? Nghĩ vậy, Chung Lê vội vàng chạy tới chính sảnh, ngay cả y phục tập võ cũng không kịp thay.

Tả đại nhân vừa định cáo từ, thấy Chung Lê vội vã chạy tới cũng hơi ngạc nhiên không khỏi cười nói: “Vậy vị này hẳn là Chung cô nương, quả nhiên duyên dáng yêu kiều trời sinh, lại thêm chút khí thế anh hùng hiếm thấy!”

Chung lão gia tử nhìn cháu gái một chút, quay sang Tả đại nhân cười nói: “Cháu gái ta từ nhỏ đã bị ta chiều hư, làm việc gì cũng vội vàng hấp tấp, đến phép tắc cũng không có.”

Chung Lê vội vàng cúi chào Tả đại nhân.

Tả đại nhân khẽ đỡ nàng dậy: “Chung cô nương không cần đa lễ!”

Sau đó, Tả đại nhân quay lại nhìn Chung lão gia tử: “Chung lão, việc ta vừa nói vẫn mong ngài suy nghĩ thêm, ngài cũng nên bàn bạc với Chung cô nương. Tại hạ xin cáo từ trước.”

“Tả đại nhân, xin dừng chân một chút!”

Chung Lê biết rõ hành động này là vô lễ, nhưng lúc này nàng bất chấp: “Nghe nói ngài đến đây là để cầu hôn cho thế tử, muốn ta xung hỉ.”

Tả đại nhân làm mối bao năm nay, chưa từng thấy qua nữ tử nào thẳng thắn như vậy. Những tiểu thư khuê các khác thường yếu đuối, e lệ ngượng ngùng, nhưng vị Chung cô nương này lại sảng khoái lưu loát đến mức nhiều nam nhân cũng không bằng.

Chung lão gia tử cười nói: “Cháu gái ta từ nhỏ ta đều nuôi dưỡng như con trai khiến tả đại nhân phải chê cười rồi.”