Chương 15 Theo thiên mệnh

Sở thiếu luôn luôn tĩnh lặng, Phong Lan viên cũng không có nhiều người hầu hạ nên đến Phong Lan viên, Chung Lê không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi — chuyến này, so với trong tưởng tượng của nàng còn đơn giản hơn.

Chung Lê vừa định tiến vào phòng ngủ của Sở thiếu, lại nghe thấy từ phòng bên kia có một ít động tĩnh truyền đến.

Nàng vội vàng lách mình ẩn núp sau một bên núi giả.

Chỉ thấy từ trong phòng Sở thiếu đi ra hai người, dừng chân lại bên cạnh chỗ nàng ẩn thân.

Trong lòng Chung Lê căng thẳng, nàng phải dồn người xuống thấp hơn, thậm chí không dám hô hấp mạnh.

“Đại phu, trời đã khuya, vậy mà chúng ta vẫn chưa thấy tình trạng của thế tử chuyển biến tốt. Dạo gần đây, thế tử mỗi đêm cũng không ngủ yên, một đêm tỉnh dậy mười mấy lần.”

“Thế tử lần này bệnh tình khá nghiêm trọng, tiểu nhân y học nông cạn, đối với tình trạng bệnh này của thế tử cũng không có gì nắm chắc.

Chỉ cần vừa mới cho thế tử dùng thuốc thì có lẽ sẽ giúp thế tử ngủ ngon hơn đêm nay.”

Chung Lê lập tức nhận ra một người trong số đó là thị vệ riêng bên cạnh Sở thiếu tên là Thạch Thanh, còn một người là Tiêu đại phu luôn chăm sóc cho Sở thế tử.

Thạch Thanh trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi: “Dạo gần đây, các loại đại phu đều đến thăm hỏi, nhưng thế tử vẫn không có chuyển biến tốt, Tiêu đại phu, rốt cuộc thế tử có thể chịu đựng được không?”

“Tiểu nhân đã làm tất cả những gì có thể, còn lại chỉ có thể mặc cho số phận.”

“Mặc cho số phận? Như vậy nói, thế tử ngài ấy…” Tiêu đại phu lại không nói thêm lời nào.

Thạch Thanh như chợt nhớ ra điều gì, không khỏi kêu lên: “Xung hỉ! Tiêu đại phu, xung hỉ, liệu có hữu dụng không? Ta nghe nói thế tử phi tương lai và thế tử bát tự rất hợp nhau, có phải khi thế tử phi vừa vào cửa, bệnh tình của thế tử sẽ khỏi hẳn?”

Tiêu đại phu trầm mặc một chút, cuối cùng chỉ thở dài thật dài: “Chỉ hy vọng như vậy mà thôi!”

Chung Lê đứng bên cạnh nghe mà lòng hoang mang, thế tử bệnh tình nghiêm trọng đến mức ấy sao? Đợi Thạch Thanh đưa Tiêu đại phu đi xa, Chung Lê mới từ sau núi giả bước ra, nhanh chóng tiến vào phòng ngủ của Sở thiếu.

Theo lý thuyết, chưa xuất giá cô nương quyết không thể trực tiếp đến phòng ngủ của nam nhân, càng không nói đến việc giống như Chung Lê, tùy tiện ngồi bên mép giường của Sở thiếu.

Nhưng hai người đã thân thiết bảy năm, làm cho Chung Lê sớm quên đi những điều kiêng kị đó.

Đời trước, ngoại trừ ban đầu, nàng thấy Sở thiếu tuy rằng có vẻ gầy yếu hơn người thường một chút, nhưng ít nhất cũng khỏe mạnh.

Con người với con người, ai có thể vô tình, rốt cuộc cũng đã là phu thê bảy năm.

Giờ đây, bỗng dưng thấy Sở thiếu bệnh nặng, Chung Lê không khỏi cảm thấy thật không chịu nổi.

Nàng không kiềm được vươn tay, ngón tay lướt qua gò má thon gầy của Sở thiếu, khuôn mặt hốc hác và đôi môi không còn sắc đỏ, “Sao lại gầy đến vậy?”

Giọng nói tràn đầy nỗi đau thương không thể che giấu.

Hôm nay nàng đến, vốn tính toán sẽ cùng Sở thiếu nói rõ mọi chuyện.

Dù hiện giờ việc từ hôn đã là điều không thể, nếu không không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng và Chung gia, mà còn ảnh hưởng đến thanh danh của thế tử và An Quốc công phủ.

Nàng đã suy nghĩ kỹ, nếu Sở thiếu thật sự không thể tiếp nhận, nàng có thể dùng danh nghĩa “giả thành thân” để tạm thời khiến Sở thiếu đồng ý thành hôn, đem hỉ sự cấp tốc tiến hành.

Rốt cuộc, nàng biết rõ, việc hỉ này thực sự là điều tốt.

Để làm Sở thiếu đồng ý thành thân, cả hôn thư nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.