Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Tử, Phu Nhân Lại Muốn Giúp Ngài Nạp Thiếp

Chương 5: Chủ nhân của căn nhà đó

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ỷ Mộng không khỏi muốn che lỗ tai có chút không muốn nghe.

Chung Lê lại nói với giọng điệu nhàn nhạt như thể đang kể chuyện của người khác: “Lúc đó ta có chút sức lực gắng sức chạy ra ngoài muốn đến y quán.

Chưa kịp tới y quán, phía sau đã có người đuổi theo.

Khi đó, ta đã kiệt sức, trước mắt cũng mơ hồ không nhìn rõ gì cả, trong tình thế khẩn cấp ta đành phải trốn vào một căn nhà.”

Nghe vậy, Ỷ Mộng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy…… Sau đó thì sao?”

“Sau đó……” Chung Lê như không muốn hồi tưởng cũng không muốn nói chỉ trực tiếp xắn tay áo lộ cánh tay ra cho Ỷ Mộng xem.

“Cô nương!”

Nhìn cánh tay Chung Lê vẫn còn những vết bầm xanh tím, Ỷ Mộng không khỏi bật khóc, nàng ta quỳ gối trước mặt Chung Lê vừa khóc vừa đánh vào chính mình: “Đều do ta, ta lúc ấy không nên rời khỏi cô nương……”

Chung Lê giữ chặt tay Ỷ Mộng: “Nha đầu ngốc, sao lại khóc, ta không phải vẫn tốt sao.”

Tốt sao? Nơi nào tốt? Ỷ Mộng rất rõ ràng sự trong sạch của nữ nhi quan trọng thế nào, bị mất đi trong sạch, cả đời này xem như hủy hoại.

Ỷ Mộng không ngừng rơi nước mắt, “Cô nương, người không phải đã trốn vào nhà sao? Sao lại……”

“Không phải những người đó, hẳn là chủ nhân của căn nhà đó.”

“Chủ nhân của căn nhà đó?”

Ỷ Mộng ngẩn ra một chút, ngay sau đó lại vội vàng hỏi: “Cô nương có thấy rõ người đó không? Còn nhớ cái nhà đó ở đâu không?”

Chung Lê lắc đầu: “Lúc đó ta không nhìn rõ gì cả, chờ ta hồi phục ý thức, nơi đó đã không còn ai, một người cũng không có.

Ngày hôm qua ta cũng đã phái người đi tìm nhưng vẫn không thấy ai.”

“Vậy thật là quá đáng! Cô nương đã cầu cứu hắn, sao hắn có thể……” Ỷ Mộng định mắng người nọ, nhưng đến giữa chừng lại sợ làm Chung Lê tổn thương nên dừng lại quay đầu đi lau nước mắt.

Chung Lê giúp Ỷ Mộng lau nước mắt: “Thôi, chuyện đã như vậy, khóc cũng vô ích.”

“Mau đi rửa mặt đi, chuyện này đừng để người khác biết.”

Ỷ Mộng ra ngoài khóc một hồi lâu, sau đó mới rửa mặt và quay lại.

Vừa rồi khi cảm xúc dâng trào, Ỷ Mộng chỉ lo buồn bã. Giờ đây cảm xúc đã bình ổn hơn đôi chút, đầu óc cũng dần trở nên tỉnh táo.

“Cô nương, người có biết ai là kẻ đã hạ dược người không?”

Ỷ Mộng cẩn thận dò hỏi, vừa nói vừa để ý sắc mặt của Chung Lê sợ rằng sẽ vô tình chạm đến vết thương lòng của cô nương.

Chung Lê lắc đầu: “Không biết, nhưng hẳn là không thoát khỏi mối liên quan với Vệ Cương.”

“Vệ thiếu tướng quân? Không thể nào — không thể như vậy được.”

Ỷ Mộng lúc này cũng không muốn tin rằng chuyện này có liên quan đến Vệ Cương: “Liệu có phải cô nương nghĩ nhiều không? Rốt cuộc ngài ấy đã sớm đính hôn với cô nương, chuyện này đâu có lợi gì cho ngài ấy.”

“Hôm trước, nếu thật sự giống như ngài ấy nói có việc quân vụ khẩn cấp cần xử lý thì ngài ấy hoàn toàn có thể sai người đến báo cho ta một tiếng. Nhưng từ đầu đến cuối, ngài ấy không hề gửi bất kỳ tin tức nào. Vì thế ta mới cho các người đi tìm hiểu tình hình, sau đó liền xảy ra sự việc này.

Người biết ta đến nơi đó ngoài các ngươi ra, chỉ có hắn.”

Sắc mặt Ỷ Mộng cũng dần trở nên nặng nề hơn: “Thật không ngờ ta đã luôn giúp ngài ấy nói đủ điều tốt, không nghĩ đến ngài ấy lại đối xử với cô nương như vậy.

Chờ ngài ấy đến đây lần nữa, ta nhất định phải giúp cô nương xả giận.”

Chung Lê không muốn nhắc lại những chuyện này, nàng cúi mắt xuống: “Những việc này sau này hãy tính tiếp.Ỷ Mộng, ta muốn ngủ thêm một lát. Tối nay, ta muốn uống canh nấm tuyết lê, ngươi hãy nói với phòng bếp một tiếng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »