Chương 1: Chuyện hoang đường ở Hoài Ân Tự

Trong Hoài Ân Tự, Vệ Giai Quân đi dạo vòng quanh Phù Đồ bảo tháp, hết vòng này đến vòng khác, lòng dạ rối bời.

Nàng đã sống lại hơn một tháng rồi.

Một tháng trước, nàng vẫn còn là thế tử phi của Uy Viễn hầu phủ, bị trượng phu chán ghét vứt bỏ, bị tiểu thϊếp ức hϊếp, cuối cùng cô vương độc chết đi trong tiểu viện vắng vẻ.

Vừa mở mắt, không ngờ nàng đã sống lại, quay về thời kỳ thiếu nữ. Vệ Giai Quân bây giờ vẫn là Vệ tam tiểu thư, hòn ngọc quý trên tay Vệ gia, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã.

Thế nhưng, kiếp trước mắt nàng bị mù, cho nên vừa gặp gỡ thế tử Uy Viễn hầu phủ Thẩm Tĩnh Châu, nàng đã sa vào lưới tình, biết rõ hắn không thích nàng, nàng vẫn khăng khăng phải gả cho hắn, một chút thể diện cũng không cần. Về sau rốt cuộc nàng cũng như ý nguyện gả cho hắn rồi, lại bị vứt bỏ nơi hậu viện. Trong thời gian mười năm buồn tủi dài đằng đẵng, nàng chứng kiến hắn thăng quan, chứng kiến hắn nạp thϊếp, chứng kiến hắn quyền cao chức trọng, chứng kiến hắn sinh con dưỡng cái. Mà những thứ này, chẳng chút liên quan gì đến nàng cả.

Vệ tam tiểu thư tâm cao khí ngạo, vậy mà bị mài nhẵn từng chút từng chút một đến không còn sót lại chút gì. Cuối cùng lưu lạc đến nơi hẻo lánh nhất trong tiểu viện, đọc sách, viết chữ, trồng hoa ngắm mây bay, cả đời cứ trôi qua như thế.

Khi chết đi nàng mới hai mươi bảy, là độ tuổi tươi đẹp chín mùi nhất của nhan sắc, thế nhưng lòng của nàng đã héo tàn từ lâu, cuối cùng khô cằn mà chết.

Khoảnh khắc này khi nhắm mắt lại, lòng Vệ Giai Quân tĩnh lặng như nước. Nàng không hận, cũng chẳng oán. Thẩm Tĩnh Châu không thích nàng, đáng lý ban đầu nàng không nên cưỡng cầu. Nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, vô cùng có lỗi với phụ mẫu, khiến bọn họ bận tâm cả đời, không biết khi nhận tin về cái chết của nàng, họ đau lòng thế nào nữa.

Trở lại thời kỳ thiếu nữ một lần nữa, nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Thẩm Tĩnh Châu, thay vào đó là phải thảo kính phụ mẫu, nghe lời bọn họ gả cho trượng phu hiền lành đáng tin cậy, sanh con dưỡng cái, sống một cuộc đời bình lặng.

Vệ Giai Quân dừng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn bảy tầng Phù Đồ bảo tháp cao vυ"t tận mây xanh, hai tay chấp trước ngực, thành tâm cầu nguyện: Phật Tổ, nếu Người nghe được tâm nguyện của tín nữ, xin Người phù hộ tín nữ đạt được ước muốn.

Lại nói.

Năm nay nàng mười sáu tuổi, trong nhà đang tính chuyện chung thân đại sự cho nàng. Bởi vì hai tháng trước mắc bệnh thủy đậu, Vệ gia mới đưa nàng đến Hoài Ân Tự dưỡng bệnh. Hiện tại bệnh thủy đậu đã khỏi, chắc hẳn Vệ phu nhân sẽ nhanh chóng phái người đến đón nàng trở về thôi.

Không biết phụ mẫu chọn phu gia* thế nào cho nàng, mà mặc kệ là nhà ai, chỉ cần không liên quan đến Uy Viễn hầu phủ là được. Nàng không muốn lợi dụng ưu thế của trùng sinh để lựa chọn một trượng phu đáng tin cậy, tất cả đều tùy duyên thôi.

*Phu gia: Nhà chồng.

Hoài Ân Tự có chuẩn bị khu để nữ khách cư ngụ ở đại viện, phía trước là một đường hành lang dài. Đại viện này, nam khách không được vào, tăng lữ cũng không tới lui, hành lang và tiểu cảnh ngăn cách mười mấy tiểu viện, hoàn toàn độc lập nhưng đường đi lại thông với nhau. Cho nên, Vệ Giai Quân không ngờ rằng, nguy hiểm đang chờ nàng ở đó.

Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ sau lưng, nàng vừa định quay đầu nhìn lại thì đột nhiên phần gáy tê rần, cả người mềm nhũn, mất đi ý thức.

Trong đại viện dành cho nam khách đang diễn ra một buổi tiệc rượu.

Tại Phật môn thanh tịnh mà dám trắng trợn ăn uống, thậm chí còn trái ôm phải ấp kỹ nữ, loại chuyện này, cũng chỉ có Tứ hoàng tử mới làm được.

Vẻ mặt Thẩm Tĩnh Châu hờ hững, hắn ngồi một chỗ xem các cô vươngng tử thế gia khác làm trò hề, trong hoàn cảnh này ấy vậy mà trông hắn cứ như tham gia một buổi văn hội, nghiêm túc đến đáng sợ.

Ngay thẳng như vậy, trong buổi tiệc hoang đường thế này, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, làm sao Tứ hoàng tử không chú ý cho được.

Tứ hoàng từ liếc mắt ra hiệu với tùy tùng bên cạnh mình một cái, sau đó phất phất tay.

Tùy tùng đi theo ngầm hiểu, không biết lấy một bầu rượu từ đâu ra, đặt lên bàn nhỏ của Thẫm Tỉnh Châu.

Tứ hoàng tử: "Tĩnh Châu, nãy giờ ngươi không ăn cũng không uống, có phải cô vương* chiêu đãi không chu toàn hay không? Cô vương mời ngươi một chén."

*cô vương (tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)

Tròng mắt Thẩm Tĩnh Châu khẽ đảo, nhìn Tứ hoàng tử đang ngồi trên ghế chủ vị, hắn thản nhiên đáp: "Không dám nhận, chẳng qua đây là nơi Phật môn thanh tịnh, ăn mặn uống rượu không hay lắm."

Nhiều vương tôn cô vươngng tử ngồi xung quanh đồng loạt nhìn về phía hắn, thái độ cười nhạo. Bữa tiệc rượu này là do Tứ hoàng tử an bày, ý của Thẩm Tĩnh Châu là chỉ trích Tứ hoàng tử đây mà.

Quả nhiên, sắc mặt Tứ hoàng tử trầm xuống, "Chúng ta không phải người xuất gia, tại sao không thể ăn mặn uống rượu, ngươi không nể mặt cô vương đúng không?"

Thẩm Tĩnh Châu nhíu mày, cuối cùng hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ cầm ly rượu rồi đứng lên nói: "Tĩnh Châu tạ ơn Tứ điện hạ thưởng rượu."

Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.

Tứ hoàng tử nở nụ cười, vô cùng hài lòng: "Mọi người đều là người trẻ tuổi, tụ tập chơi bời vui vẻ, chẳng phải rất tốt sao?"

Đợi Thẩm Tĩnh Châu ngồi xuống, Tứ hoàng tử lập tức vung tay lên, một kỹ nữ ỏng ẹo đi tới, muốn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tĩnh Châu, nhưng lại bị hắn đẩy ra.

"Tĩnh Châu."

Nghe được giọng kéo dài cảnh cáo của Tứ hoàng tử, Thẩm Tĩnh Châu vẫn bình tĩnh, "Tứ điện hạ, xin thứ cho Tĩnh Châu không thích những thứ này."

Tứ hoàng tử sững sờ, sau đó gã cười phá lên, lần này không tức giận, "Mắt ngươi cao, không thích thì thôi." Nói rồi gã phất tay, ý bảo kỹ nữ lui xuống.

Kỹ nữ cắn môi, tủi thân nhìn Thẩm Tĩnh Châu một cái rồi lặng lẽ lui xuống.

Tứ hoàng tử uống đến cao hứng, gã vòng tay ôm kỹ nữ đang ngồi bên cạnh, trước mắt bao người, bàn tay gã phủ lên ngộ ngực sữa cao ngất nửa che nửa đậy của kỹ nữ, tức nhiên là bắt đầu xoa bóp không rời tay.

"A a a a. . . " Kỹ nữ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, nàng ta duyên dáng kêu to, xấu hổ dựa vào lòng Tứ hoàng tử, "Điện hạ, đừng mà."

Giọng nói nũng nịu đến nỗi khiến người ta hận không thể hung hăng ức hϊếp.

Tứ hoàng tử muốn làm ngay tại chỗ này, gã thò tay tham lam tiến vào vạt áo lỏng lẻo, bắt lấy hai quả đào tròn lẳng kia, vừa xoa vừa bóp, trắng trợn khinh nhờn.

Ban đầu kỹ nữ còn né tránh ngăn cản, miệng hô đừng mà đừng mà, cuối cùng cũng bị đùa bỡn ra khoái ý, "Ừ ừ a a" Vô cùng yêu kiều, cả người dán lên người Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử trêu chọc: "Còn kêu đừng. . . Cô vương thấy nàng có vẻ rất muốn thì có."

Bên dưới toàn các cô vươngng tử ăn chơi, thấy một màn như thế, khí huyết ai không dâng trào, nghe tiếng ngâm kiều mị kia, cả người đều tê ngứa, vật giữa hai chân đỉnh đạc ngốc đầu dậy.

Song, vì e ngại thân phận Tứ hoàng tử, bọn họ không dám làm càn.

Tứ hoàng tử nhìn xuống, gã đắc ý nở nụ cười rồi vung tay lên: "Ngây người ở đó làm cái gì, muốn làm gì thì làm đi, hôm nay cô vương cho phép các người càn rỡ."

Vừa nói xong, các cô vươngng tử nhanh chóng hưng phấn tru lên như sói, có người gấp đến độ tóm ngay kỹ nữ ngồi bên cạnh, trực tiếp đặt trên bàn rượu.

Kỹ nữ bên cạnh Tứ hoàng tử, y phục đã gần như bị lột sạch, lộ ra hai trái đào mật trắng nõn non mịn, tiết khố dưới thân cũng bị xé mở, một tay Tứ hoàng tử ra ra vào vào bên trong, khiến mặt kỹ nữ tràn ngập say mê, rêи ɾỉ không ngừng.

"Tiểu dâʍ đãиɠ, thật nhiều nước." Tứ hoàng tử mắng một tiếng, gã rút tay về kéo quần xuống rồi nhấn đầu kỹ nữ xuống giữa hai chân mình, kỹ nữ cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy long căn, bắt đầu phun ra nuốt vào.

Tứ hoàng tử vẫn ngại chưa đủ, không bao lâu, gã đỡ lấy đầu kỹ nữ, dùng sức đong đưa.

Một màn này rơi vào mắt đám vương tôn cô vươngng tử bên dưới, không ít người mất khống chế ôm kỹ nữ bên cạnh làm tại chỗ, trong lúc nhất thời, cả phòng tràn ngập tiếng thở dốc yêu kiều, cảnh tượng dâʍ ɭσạи khó tiếp nhận.

Thẩm Tĩnh Châu vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, kỹ nữ ban nãy lại nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh hắn. Kết quả bị hắn đẩy ra, còn hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta rồi đứng dậy rời đi.

Tiệc rượu đang lúc nóng bỏng, từng người từng người đắm chìm trong cơn cuồng hoang, không ai chú ý đến chuyện hắn rời đi.

Ra đến bên ngoài, bầu không khí sạch sẽ tươi mát hẳn, Thẩm Tĩnh Châu hít một hơi thật sâu, từ từ bình ổn tâm trạng, lúc hắn định rời đi thì bỗng có tùy tùng của Tứ hoàng tử ngăn lại, vẻ mặt vô cùng cung kính nói với hắn: "Thẩm thế tử, ngài là khách quý của điện hạ, nếu rời khỏi đây bây giờ, chắc chắn điện hạ sẽ trách mắng chúng nô tài. Chẳng bằng, ngài đến thiện phòng nghỉ ngơi một lát đi."

Thẩm Tĩnh Châu đè xuống cơn khó chịu đang dâng lên trong lòng ngực, hắn gật đầu: "Làm phiền rồi."

"Thế tử, mời."

Tùy tùng Tứ hoàng tử dẫn hắn vào một sương phòng, Thẩm Tĩnh Châu chưa ngồi được bao lâu thì cảm thấy cơn buồn ngủ kéo ập tới, hắn chỉ có thể gục xuống bàn mơ màng thϊếp đi.