Chương 14: Nàng chạy trốn

Chương 14 Nàng chạy trốn

"Tiểu thư, y phục mua về rồi ạ." Hoàng Thường mang một bao lớn tiến vào.

Bên trong bao chồng chất không ít y phục, nữ có nam có, trẻ có già có, tất cả đều là vải bố cũ kỹ, sáng nay Hoàng Thường đã mua ở tiệm đồ cũ.

"Tiểu thư mua y phục này để làm gì ạ?" Hoàng Thường hỏi.

"Mấy ngày nữa trong chùa có hội pháp, mua chúy y phục cũ để làm phúc." Vệ Giai Quân viện đại một lý do.

Thúy Vũ cũng dẫn theo mấy nha hoàn khác trở về, trên tay mà các hộp thức ăn lớn.

"Tiểu thư, mua được bánh hấp rồi ạ."

"Ừ, để đó cùng quyên chung với y phục.

Hoài Ân Tự sắp diễn ra hội pháp, tất cả nữ quyến đều quyên y phục, quyên vật dụng, quyên bạc, quyên lương thực, Vệ Giai Quân làm như thế, bọn nha hoàn đều không để tâm.

Buổi tối, Vệ Giai Quân gọi Thúy Vũ vào phòng, chọn vài bộ y phục cũ có thể mặc được, giữ lại một phần bánh hấp, cẩn thận giấu kỹ.

Ngày hôm sau, Vệ Giai Quân gọi Thúy Vũ gửi thư về nhà, nói là nàng muốn hồi phủ, bảo Vệ phu nhân cho xe ngựa tới đón.

Tiếp theo, nàng gọi Hoàng Thường đến.

Đêm đã khuya, nha hoàn Vệ phu nhân phái tới đều ngủ ở phòng cách vách, hiện tại trong phòng chỉ có chủ tớ ba người các nàng.

Thấy thái độ Vệ Giai Quân nghiêm túc, lòng Hoàng Thường căng thẳng, "Tiểu thư."

Mấy ngày qua, Thúy Vũ gần gũi hầu hạ tiểu thư, khiến cho nàng và tiểu thư xa cách nhiều lắm. Hoàng Thường lo sợ viễn vong, sợ tiểu thư có gì bất mãn với mình.

"Hoàng Thường," Vệ Giai Quân nói tiếp: "Những ngày này, trong lòng muội không vui phải không?"

Hoàng Thường vội vàng lắc đầu, "Tiểu thư nói gì thế ạ, nô tỳ không dám."

Vệ Giai Quân cười nói: "Muội đừng khẩn trương, ta không bắt lỗi muội. Cả muội và Thúy Vũ đều hầu hạ ta từ nhỏ, ba người chúng ta, tình cảm không phải bình thường.”

Nghe tiểu thư nói thế, Hoàng Thường mới bình tâm lại. Chỉ cần tiểu thư không ghét nàng là được rồi.

"Mấy ngày nay, ta gặp ít chuyện khó xử, không tiện giải thích rõ với muội, cho nên mới luôn tránh mặt muội thôi."

Hoàng Thường nghĩ thầm, vậy là do Thúy Vũ biết cho nên mới thân thiết với tiểu thư hơn nàng.

Dường như nghe được tiếng lòng Hoàng Thường, Vệ Giai Quân nói thêm: "Chuyện này đúng lúc bị Thúy Vũ bắt gặp."

Hoàng Thường càng thêm hồ đồ, rốt cuộc là chuyện gì mà không thể nói cho nàng biết.

Vệ Giai Quân thở dài, "Tối nay gọi muội tới đây là do ta đã quyết tâm làm một chuyện, chuyện này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới thành công."

Hoàng Thường lập tức tỏ rõ thái độ: "Tiểu thư bảo cái gì, nô tỳ sẽ làm cái đó, tuyệt không hai lời."

Nhưng mà, nàng nhanh chóng hối hận.

Bởi vì điều Vệ Giai Quân nói chính là: "Ta muốn đến Sa Thành tìm phụ thân."

"Tiểu thư," Mắt Hoàng Thường trừng to, "Người nói giỡn phải không, Sa Thành ngàn dặm xa xôi, một tiểu thư khuê các như người, phu nhân sẽ không đồng ý để người đi đâu ạ."

"Vậy nên không nói cho phu nhân biết."

"Chuyện này. . . "

Vệ Giai Quân không nể mặt, "Sao thế? Chẳng phải vừa rồi muội mới nói, ta bảo cái gì muội làm cái đó, bây giờ đổi ý rồi?"

Mặt mày Hoàng Thường đau khổ: "Tiểu thư, đương nhiên nô tỳ nghe theo lời người rồi, thế nhưng chuyện này. . . Thúy Vũ, sao muội biết chuyện là không khuyên tiểu thư, đây là chuyện lớn, ta và muội có thể gánh vác được sao hả?"

Thúy Vũ thở dài, "Sao lại chưa từng khuyên, có điều chuyện này nhất thời không biết phải giải thích với tỷ thế nào, tiểu thư cũng bất đắc dĩ mà thôi."

Lúc biết được ý định tiểu thư, Thúy Vũ sợ ngây người, tuy nhiên nàng thật sự không lay chuyển được tiểu thư.

"Nhưng mà. . . ."

"Hoàng Thường." Vệ Giai Quân sa sầm mặt, "Ý ta đã quyết."

Từ nhỏ đã hầu hạ Vệ Giai Quân, Hoàng Thường hiểu rõ tính cách tiểu thư, nếu tiểu thư đã nói thế, người khác không thể nào đả động được.

"Được rồi." Giọng Vệ Giai Quân mềm mỏng hơn, "Việc này ta đã quyết định, hai người bọn muội, một người theo ta tới Sa Thành, một người thay ta hồi phủ nhận lỗi. Tính mẫu thân ta thế nào, các muội đều biết rõ, không thể tránh bị phạt gậy. Đi Sa Thành cũng không đơn giản, cả hành trình màn trời chiếu đất, vất vả không sao kể xiết, hai muội lựa chọn đi."

"Nô tỳ lo cho tiểu thư." Hoàng Thường giành lên tiếng trước.

"Vậy muội muốn đi cùng ta đến Sa Thành."

Hoàng Thường gật đầu, "Nếu tiểu thư đã quyết định đi, nô tỳ sẽ đi cùng tiểu thư ạ."

"Thúy Vũ?"

Thúy Vũ đáp: "Nếu Hoàng Thường đã chọn đi Sa Thành, đương nhiên nô tỳ sẽ hồi phủ nhận lỗi với phu nhân ạ."

"Tốt." Vệ Giai Quân đứng dậy đi đến bàn sách, "Ta đã viết cho mẫu thân một bức thư, thư này sẽ giúp muội bảo toàn tính mạng, nhưng muội phải chịu đau khổ một thời gian. Đợi ta bình an đến Sa Thành, ta sẽ nhờ phụ thân biên thư về, miễn hình phạt cho muội."

"Dạ, nô tỳ nghe theo sắp xếp của tiểu thư ạ."

Ngày hôm sau, trước mặt các nha hoàn khác, Vệ Giai Quân sai Hoàng Thường đến hội Pháp, thay nàng quyên bánh và y phục.

Xe ngựa Vệ gia đến đón, Thúy Vũ giả trang thành nàng, đeo mạng che mặt rồi lên xe ngựa.

Ai hỏi đến Thúy Vũ thì bảo nàng bỏ quên đồ, Thúy Vũ ở lại thu xếp, trễ một chút sẽ trở về chung với Hoàng Thường.

Cứ như thế, xe ngựa Vệ gia chở Thúy Vũ, lộc cộc chạy vào thành.

Còn Vệ Giai Quân đã đổi sang y phục cũ, cùng Hoàng Thường cũng đã cải trang hẹn nơi gặp mặt.

Các nàng cải trang thuận lợi, trên đường đi đồng hành vời thương đội, đổi vài lộ trình.

Đêm đó, Thúy Vũ hồi Vệ phủ, đương nhiên mọi chuyện giấu không nổi nữa.

Vệ phu nhân giận dữ, tra xét Thúy Vũ ngay tại chỗ.

Thúy Vũ giao thư Vệ Giai Quân ra.

Vệ phu nhân đánh nàng ba mươi gậy lớn, cấm túc nàng, sau đó phái người đuổi theo.

Thế nhưng Vệ Giai Quân đề phòng cẩn thận, không bị bắt lại.

Mãi cho đến ba tháng sau, Vệ phu nhân mới nhận được thư từ Sa Thành, có điều là thư báo bình an của Vệ lão gia.

Vệ Giai Quân dẫn theo Hoàng Thường, đã đến Sa Thành.

Đồng thời nhận được tin tức này, còn có Thẩm Tĩnh Châu.

A Trạch và Nguyệt Nương quỳ trước mặt hắn, không dám ngẩng đầu lên.

Vệ Giai Quân mất tích, Vệ phủ che giấu không để lọt tiếng gió, mấy ngày sau, hắn trèo tường vào Vệ phủ thì mới biết giai nhân không ở đây.

Ngày đó đã mất đi cơ hội tốt nhất để truy tìm tung tích nàng, hắn phái A Trạch, song lại không có manh mối.

Hai người bọn họ, một người theo sát nàng không rời nửa bước, thế mà để nàng trốn ngay dưới mí mắt, một người không tìm được nàng, để một nữ nhân yếu ớt như nàng ngàn dặm xa xôi đi Sa Thành.

"Đứng lên đi." Rốt cuộc Thẩm Tĩnh Châu cũng lên tiếng.

A Trạch và Nguyệt Nương đứng lên, lặng lẽ đứng sang bên cạnh.

"A Trạch, ngươi tập họp nhóm người trong kinh thành lại, giao cho Nguyệt Nương quản lý."

A Trạch kinh hãi, "Thế tử!"

Thẩm Tĩnh Châu tiếp tục nói: "Qua mấy ngày nữa, ngươi theo ta đi Sa Thành."

"Dạ."

*

Đêm khuya, Thẩm Tĩnh Châu vẫn chưa ngủ.

Hắn đang nghĩ, cớ sao mọi chuyện lại đi đến nông nỗi này.

Rõ ràng kiếp đầu tiên nàng rất ngoan ngoãn nghe lời, thế mà kiếp này lại học được thế nào là bằng mặt không bằng lòng.

Kiếp này, cuối cùng đã xảy ra sai lầm gì?

"Cốc cốc."

"Ai?"

"Thế tử, thuộc hạ là Nguyệt nương."

"Vào đi."

Nguyệt Nương khom lưng thỉnh an, "Thế tử."

"Có chuyện gì, nói mau." Tâm trạng Thẩm Tĩnh Châu không tốt.

Nguyệt Nương liếc trộm hắn một cái, "Ngài đang phiền lòng chuyện Vệ tiểu thư phải không ạ? Thuộc hạ có lời muốn nói."

Thẩm Tĩnh Châu tâm phiền ý loạn, thấy Nguyệt Nương, hắn nghĩ thầm, nàng cũng là nữ nhân, có lẽ tâm tư nữ nhân, nữ nhân sẽ rõ hơn.

"Ngươi muốn nói gì?"

Nguyệt Nương lấy hết cam đảm: "Thế tử, thuộc hạ muốn nói, ngài làm không đúng."

Thẩm Tĩnh Châu sửng sốt, "Không đúng? Không đúng chỗ nào?"

"Dù sao cách ngài đi tìm Vệ tiểu thư, quá thiếu tôn trọng."

Thẩm Tĩnh Châu: "Ta muốn thành thân với nàng ấy, sao lại thiếu tôn trọng?"

Nguyệt Nương lắc đầu: "Nam nhân tôn trọng nữ nhân, không chỉ là thành thân, mà còn là thái độ. Trước đây Vệ tiểu thư chưa từng quen biết ngài, ngài lại ra vào khuê phòng của nàng, chẳng khác nào. . .Chẳng khác nào vừa ý thân thể nàng, đương nhiên nàng sẽ không thích."

"Nhưng mà. . ." Thẩm Tĩnh Châu nói không nên lời.

Hắn chợt nhớ tới. Trong kiếp thứ nhất, tuy hắn và Vệ Giai Quân cũng bắt đầu như thế này, nhưng bởi vì lần đầu tiên nàng không quá thoải mái, còn rất sợ hãi, mãi cho đến khi thành thân xong mới có tiếp xúc thân mật. Để khai phát thân thể nàng đến trình độ đó, phải trải qua quá trình rất dài.

Chính vì thế, hắn quá nóng lòng, bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, hắn hận không thể mỗi ngày đều quấn quýt lấy nàng. Đời trước không có được nàng, hắn hối hận, hắn đau khổ, gặp lại nàng, hắn cảm thấy nàng cũng sẽ thương hắn, chiều theo hắn. Song nàng lại chẳng hề biết những ân oán kia, đối với nàng mà nói, hắn vẫn là người xa lạ.

Thẩm Tĩnh Châu đã hiểu ra, "Cảm ơn ngươi, Nguyệt Nương."