Chương 9: Vì sao không muốn gả?

Chương 9 Vì sao không muốn gả?

Tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào nàng, Thẩm Tĩnh Châu im lặng không nói một lời.

Thấy thế, da đầu Vệ Giai Quân tê dại từng cơn.

Thẩm Tĩnh Châu của kiếp trước, vị thế trong triều đình hết sức quan trọng, quyền lực càng lớn, khí thế trên người hắn lại càng dọa người, bình thường chẳng nói chẳng rằng, tựa như lúc này nhìn chằm chằm vào một người, đã đủ khiến người đó sợ đến mức chẳng dám lên tiếng nói năng gì.

Vệ Giai Quân sợ hắn, sợ sự lạnh nhạt vô tình của hắn.

Dáng vẻ này của Thẩm Tĩnh Châu, mang theo vài phần phong phạm kiếp trước, khiến nàng sợ hãi rụt về phía sau.

"Cho nàng một cơ hội giải thích nguyên do." Hắn nói.

"Ta. . ." Hắn cách nàng gần đến thế, còn dùng loại ánh mắt đó, giọng điệu đó chất vấn nàng, Vệ Giai Quân chỉ cảm thấy hoang mang lo sợ. Lý do chính đương nhiên không thể nói, nàng chỉ có thể lấp lửng cho qua chuyện, "Chúng ta không quen biết."

Lời vừa thốt ra, Vệ Giai Quân đã hối hận ngay lập tức, lý do gì thế này? Hôn sự của nam nữ đương thời, trước khi nghị thân cùng lắm gặp nhau một hai lần, hợp nhãn thì đồng ý. Nàng và hắn, chẳng những đã gặp nhau, mà còn là trần trụi gặp nhau, triền miên say đắm.

Tuy rằng việc này, ngay từ đầu là do hắn ép buộc, song nghĩ lại, Vệ Giai Quân không cảm thấy hận. Một là ấn tượng kiếp trước, nàng quá sợ hãi hắn. Hai là ngày ấy nàng cũng không đau khổ bao nhiêu, từ bước đầu tiên hắn đã khiến nàng sung sướиɠ lâng lâng, sau đó bị làm tàn nhẫn, nàng mới cảm thấy không chịu nổi.

"Không quen biết?" Thẩm Tĩnh Châu buông tha cho tóc nàng, ngón tay lần xuống dưới, cuối cùng lưu luyến trên đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi, "Vậy tại sao lúc đó gọi tên ta?"

Vệ Giai Quân lắp bắp: "Ta. . ."

Thừa dịp nàng hé môi, ngón tay hắn nhanh chóng trượt vào miệng nàng, đùa bỡn đầu lưỡi mềm mại. Vệ Giai Quân nghiêng đầu né tránh, hắn lập tức đuổi theo, ngón tay và đầu lưỡi bắt đầu trò chơi truy đuổi bắt khoang miệng.

Chẳng hiểu sao Vệ Giai Quân cảm thấy sợ hãi, dường như bầu không khí giữa hai người đã thay đổi.

Nàng sợ Thúy Vũ thức giấc bắt gặp nàng và một nam nhân nằm chung trong chăn, còn bị hắn đè dưới thân chơi đùa như vậy.

"Để ta đoán xem," hắn nói tiếp: "Nàng đã từng gặp ta, còn yêu thích ta, có phải hay không?"

Thẩm Tĩnh Châu nhớ rất rõ, trong kiếp đầu tiên nàng đã nói nàng từng gặp qua hắn, sau đó âm thầm có thiện cảm, cho nên lúc hắn đến cầu xin nàng tha thứ, nàng mới đồng ý nhanh đến thế. Còn kiếp thứ hai, chuyện nàng si mê hắn, khắp Kinh thành không ai không biết.

Vệ Giai Quân bị hắn làm ý loạn tình mê, nàng thở hổn hển, hàm hồ trả lời: "Không, không phải." Miệng nàng há to, mất sức rất nhanh, chiếc lưỡi mềm thơm tho bị ngón tay đùa tới đùa lui, nước bọt theo khóe môi chảy ra ngoài.

Nàng âm thầm lấy làm lạ, không hề thoát y, càng không tiếp xúc bộ phận nhạy cảm, nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy cảnh tượng này hết sức dâʍ đãиɠ.

Ánh mắt Thẩm Tĩnh Châu tối dần, thấy đầu lưỡi hồng nhạt của nàng không ngừng quấn quýt ngón tay mình, khiến cho nước không ngừng ứa ra, gậy thịt dưới hạ thân không khỏi rục rịch.

Hắn cúi đầu xuống, từ cằm nàng liếʍ lên, men theo dấu vết nước bọt, mυ"ŧ hôn từng chút một.

"A. . ." Bị hắn liếʍ như thế, Vệ Giai Quân cảm thấy tê tê dại dại, lâm vào mê loạn.

Đến khi Thẩm Tĩnh Châu hôn lên môi nàng, nàng mới giật mình bừng tỉnh, chẳng biết sức lực từ đâu tới, nàng bất ngờ đẩy hắn ra.

"Không được, ngươi đυ.ng chạm vào ta." Nàng thốt lên: "Dù sao ta cũng không gả cho ngươi đâu."

Mới đó còn ngọt ngào hôn môi, vừa lơ là đã bị nàng đẩy ra, lửa dục đang từ từ nhen nhóm trong cơ thể bị cắt ngang, Thẩm Tĩnh Châu không khỏi tức giận. Giọng hắn mang theo vài phần ghen tuông hỏi nàng: "Nàng đã là người của ta, còn muốn gả cho ai?"

Mặt Vệ Giai Quân lập tức đỏ như ráng chiều, cái gì gọi là người của hắn?

"Ngươi nói cái gì?"

"Sao, ngại khó nghe?" Cả người hắn bao phủ trên người nàng, đôi môi khép mở phun ra từng chữ đầy cợt nhã, "Vậy thì bị ta làm rồi, bị ta chơi rồi, nàng thích nghe cái nào?"

Hai mắt Vệ Giai Quân mở to, "Ngươi. . ." Nàng vừa thẹn thùng vừa tức giận, sao hắn có thể thốt ra mấy lời thô lỗ đó?

Nàng nghiêng đầu, bày ra dáng vẻ không muốn nói chuyện với hắn nữa, "Lời cần nói ta đã nói rõ, ngươi mau đi đi, bằng không ta sẽ gọi người tới."

"Ồ!" Thẩm Tĩnh Châu vươn tay nhẹ nhàng bóp chiếc cổ thon dài trắng noãn của nàng, "Nàng cho rằng mình có thể gọi người? Nãy giờ giọng nàng không nhỏ, vì sao nha hoàn của nàng vẫn không thức giấc?"

Bình thường Thúy Vũ ngủ rất tỉnh, nàng vừa có động tĩnh, muội ấy sẽ lập tức hỏi nàng cần gì, tại sao hôm nay lại. . .

"Ngươi đã làm gì Thúy Vũ?" Vệ Giai Quân thở hổn hển.

Thẩm Tĩnh Châu cười cười, nụ cười này giống hệt dáng vẻ thâm sâu khó dò của hắn kiếp trước, cả người Vệ Giai Quân rụt lại.

"Nói đi, nàng muốn gả cho ai?"

Vệ Giai Quân im lặng.

Tay Thẩm Tĩnh Châu vẫn đặt trên chiếc cổ non mịn của nàng, hơi thở nóng hổi gần trong gang tấc, "Nói mau."

"Ta, ta không muốn gả cho ai hết." Thẩm Tĩnh Châu như vậy khiến nàng cực kỳ sợ hãi, nàng run rẩy nói tiếp: "Ta muốn xuất gia."

Tay Thẩm Tĩnh Châu không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nghiến răng nhả từng chữ một, "Xuất, gia."

"Bởi thế, ta không cần ngươi phải chịu trách nhiệm, dù sao ta cũng chẳng muốn gả cho ai."

Không biết suy nghĩ cái gì, Thẩm Tĩnh Châu từ trên cao nhìn xuống nàng thật lâu, sau đó hắn mới chậm rãi lên tiếng: "Nàng thà xuất gia cũng không muốn gả cho ta?"

Vệ Giai Quân lấy hết can đảm trả lời: "Đúng vậy."

Kiếp trước là kiếp trước, dù sao đời này nàng muốn sống cho chính mình, tại sao phải sợ Thẩm Tĩnh Châu? Ngay cả từ chối cũng không dám thì làm sao thoát khỏi hắn?

Thẩm Tĩnh Châu cười lạnh, hắn ung dung nói: "Một tiểu ni cô lục căn không tịnh như nàng, e rằng Phật tổ không nhận."

"Ta lục căn không tịnh bao giờ?" Vệ Giai Quân phản bác. Nàng không thích thị phi, không coi trọng du͙© vọиɠ, chẳng qua xuất gia chịu kham khổ một chút, có gì khó? So với những đau khổ nàng đã trải qua suốt mười năm ở Uy Viễn Hầu Phủ, thì làm ni cô có đáng gì.

Thẩm Tĩnh Châu đột nhiên quỳ thẳng dậy, hắn đưa tay đến trước ngực nàng, xé mở vạt áo.

"A." Vệ Giai Quân sợ hãi kêu to, nàng nhìn thấy đôi gò bồng đào căng tròn của mình nhảy ra ngoài, không che không đậy bại lộ hoàn toàn trước mắt hắn.

"Người muốn làm gì?" Nàng vừa đưa tay che lại vừa chất vấn hắn.

"Để cho tiểu ni cô nàng biết rõ, nàng lục căn không tịnh ở chỗ nào." Thẩm Tĩnh Châu ngạo mạn đáp. Hắn phát hiện khi vừa thốt ra ba chữ tiểu ni cô, chẳng hiểu sao cả người hắn hưng phấn lên hẳn. Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh, Vệ Giai Quân mặc bộ áo tu màu xám, bị hắn đè trên bàn thờ, vạt áo mở rộng, hai quả đào mật sung mãn cực tròn, hạ thân không mảnh vải, mà hắn ngang nhiên ở trước mặt Phật tổ, ra sức giày vò tiểu ni cô tuyệt sắc đang cực kỳ hoảng loạn, không chỉ khiến nàng yêu kiều rêи ɾỉ, thậm chí nước còn vung vãi khắp nơi.

Tưởng tượng như vậy, gậy thịt vốn hơi ngẩng đầu bỗng phình to, đau đớn khó chịu, hận không thể lập tức vọt vào hoa huyệt nàng đâm rút.

Vệ Giai Quân ngăn cản, hắn cũng bất chấp, tay hắn nhanh chóng dò xuống hạ thân, kéo một cái, cởi phăng tiết khố nàng.

"A." Vệ Giai Quân lại thét lên, nàng muốn đưa tay ngăn cản, thế nhưng hắn lại bất ngờ tấn công một trái đào mật căng tròn lắc lư, nàng hết hồn vội vàng bảo vệ vùng lãnh thổ bị chiếm, để mặc quần bị cởi ra.

Động tác Thẩm Tĩnh Châu quá nhanh gọn, quần vừa cởi, hắn đã khống chế hai chân nàng, ép nàng mở rộng hai chân thành hình chữ bát (八), còn hai bắp chân nàng thì lơ lửng trên không trung, đạp không đến hắn.

Hắn cúi đầu quan sát, sau đó mới nói: "Đã hết sưng, có thể làm."

Vệ Giai Quân gấp đến độ muốn khóc: "Ngươi thả ta ra."

Nơi riêng tư hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn, cảm giác này khiến nàng xấu hổ không thôi, càng ngượng hơn chính là, bị hắn nhìn như vậy, nàng cảm nhận được hoa huyệt mình co rút, dường như có gì đó chảy ra.

Thẩm Tĩnh Châu cười cợt, "Tiểu ni cô, nói nàng lục căn không tịnh, nàng không tin, mới bị nam nhân nhìn đã chảy nước, đúng là dâʍ đãиɠ trời sinh."

Nghe hắn nói thế, Vệ Giai Quân tức giận thét to: "Thẩm Tĩnh Châu."

Thẩm Tĩnh Châu cố kiềm nén hơi thở nóng bỏng như lửa, hắn dùng một tay cởϊ qυầи mình, lộ ra vật kia, sau đó nhắm thẳng cửa huyệt đang chảy nước, chen vào bên trong.