Chương 4

Edit: Hương

Tôi bắt đầu cảm thấy tính cách của Tiểu Vũ có vấn đề lớn, nhưng ba tôi luôn nói với tôi là vì em ấy còn nhỏ, lớn lên là tốt rồi. Nhưng tôi nói lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, khi Tiểu Vũ còn nhỏ tôi cũng nghĩ như vậy, bây giờ em ấy mười mấy tuổi tôi còn nghĩ như vậy sao?

Tôi và Tiểu Vũ thỏa thuận rằng chúng tôi sẽ ở cùng một phòng, nhưng không thể hôn nhau nữa, nếu không tôi sẽ chuyển đến ký túc xá của trường học, không bao giờ trở về nữa. Tiểu Vũ đỏ mắt nhìn tôi, biết tôi thật sự nghiêm túc, ủy khuất đáp ứng, ôm lấy tôi, mặt vùi vào lòng tôi, sợ hãi nói: "Anh, anh, em nghe lời, anh đừng không cần em. ”

Tôi xoa đầu em ấy, cảm giác Tiểu Vũ thật sự vẫn là đứa bé té ngã sẽ khóc đòi ôm, tại sao tôi phải so đo với em ấy, rõ ràng em ấy cái gì cũng không hiểu. Lương tâm của tôi bị cắn rứt, trái tim tôi tan chảy khi em ấy nói, theo bản năng muốn hôn lên trán em ấy, nhưng vẫn nhịn xuống: "Tiểu Vũ, hôn và ngủ cùng nhau cũng không thể chứng minh anh thích em hay không, anh là anh trai một tay nuôi lớn em, anh chắc chắn không có chuyện sẽ không cần en, càng không có chuyện không thích em, giống như ba, tuy rằng ông ấy không ngủ chung với chúng ta, cũng không có hôn chúng ta, nhưng mỗi ngày ông ấy đều nấu cơm cho chúng ta, đưa chúng ta đến trường, tại sao ông ấy lại làm thế? Bởi vì ông ấy yêu chúng ta, anh trai và ba, đều rất yêu em. ”

Tiểu Vũ ngửa đầu nhìn tôi, lộ ra hai con mắt đen nhánh: "Nhưng anh hôn em, anh yêu em nhiều hơn ba. ”

Tôi nhéo tai em ấy dở khóc dở cười: "Không phải, không thể tính như vậy, anh yêu em rất nhiều, nhưng anh không cho em sinh mệnh, ba là người cho em sinh mệnh, em nên yêu ba nhiều hơn, tôn trọng ba , em ngẫm lại xem, nếu không có ba, sẽ không có anh trai, cũng không có anh yêu em, càng không có em, em nói xem mình nên cảm kích ai đây? ”

Tiểu Vũ chớp mắt: "Biết rồi. ”

Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy Tiểu Vũ rất ngoan, giống như tôi nói với em ấy, ngày hôm sau em ấy liền cười với ba tôi, ba tôi cực kỳ khϊếp sợ, sau đó mừng rỡ như điên. Cũng không phải Tiểu Vũ và ông ấy luôn ở phía đối địch, nhưng quan hệ giữa bọn họ thật sự không được tốt lắm, tôi cũng không biết vì sao, về sau tôi mới biết trong lòng Tiểu Vũ có một quy luật của mình, trong tiềm thức em ấy cho rằng: Ba tôi bảo tôi đi học, còn bảo tôi đi học xa như vậy, cho nên là ông ấy thúc giục tôi không cần Tiểu Vũ, buổi tối không ngủ cùng em ấy, lại đưa ra ý tưởng chia phòng ngủ, lại một lần nữa chia rẻ hai chúng tôi ra.

Vì vậy, Tiểu Vũ nghĩ rằng ba tôi là thủ phạm của việc chia rẽ tôi và em ấy.

Mà tôi, lại nghe lời ba tôi không cần em ấy.

Tôi không biết đây là kiểu tư duy logic nào, sau đó bác sĩ tâm lý nói với tôi việc thúc đẩy suy nghĩ này kỳ thật rất đơn giản, đó là em ấy coi tôi là người của em ấy, người cũng được, vật cũng được, đều là của em ấy, đây là kết quả của nhiều yếu tố như ích kỷ, mạnh mẽ, ham muốn chiếm hữu, sau đó em ấy mới cho rằng tôi là anh trai em ấy, thậm chí em ấy có coi tôi là anh trai hay không cũng không thể biết được, cho nên hành vi này bình thường trong mắt công chúng nhưng trong lòng em ấy chính là hành vi bất thường.

Nhưng khi tôi nghĩ rằng mối quan hệ của tôi đang ở trong một giai đoạn không bình thường thì đã quá muộn.

Cái nhìn của ba tôi với Tiểu Vũ luôn bị che lấp bở một tầng kính, trong mắt ông ấy, Tiểu Vũ luôn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, những đứa trẻ bá đạo, ngang ngược, tàn nhẫn, chính là một loại tính cách của trẻ con, lớn lên sẽ thay đôi. Ba mẹ nhìn con là loại tâm lý này tôi hiểu, nhưng tôi không hiểu tại sao ba tôi không giáo dục em tôi, sau này tôi mới biết, ba tôi sợ tính cách của Tiểu Vũ, dễ xúc động.

Lúc nhỏ còn đỡ, Tiểu Vũ ủy khuất chỉ biết khóc, sau đó chuyện chia phòng ngủ em ấy biết ba tôi đứng về phía em ấy, tôi vừa dạy em ấy, em ấy sẽ đi tìm ba tôi, sau đó ba tôi liền cười bảo tôi đừng nóng vội, đừng nóng vội, cứ từ từ.

Tôi thực sự bất lực.

Tôi đã nói chuyện này cho Đào Dã và Sở Lan, Đào Sĩ nói Tiểu Vũ là một người mưu mô, tôi nghe xong rất không vui, tôi nói em ấy dù thế nào cũng là em trai tôi, Đào Sĩ nhún vai, nói được rồi xin lỗi.

Nhưng tôi biết Đào Dã nói đúng, Tiểu Vũ thật sự có mưu mô, em ấy thật sự là quá thông minh. Vì vậy, tôi bắt đầu dạy em ấy phải thẳng thắn, tích cực và lạc quan, con người có thể thông minh, nhưng sự khôn ngoan này không thể được dùng cho người thân, cũng không được dùng cho bạn tốt của mình.

Tiểu Vũ xoay bút, cũng không thèm nhìn tôi, lười biếng nói đã biết.

Em ấy hoàn toàn không nghe thấy, em ấy luôn như vậy. Kể từ khi chúng tôi lại ngủ với nhau, tôi phát hiện ra rằng tôi nói bất cứ điều gì với em ấy, em ấy sẽ đồng ý, nhưng thái độ chỉ là có lệ, nếu tôi nói em ấy có lệ, em ấy sẽ nghiêm túc nhìn tôi rồi nói: "Được rồi, anh, em biết rồi.”

Sau đó nên làm gì thì làm cái đó, những lời em ấy nói hoàn toàn là lời nói suông như chỉ để dỗ dành tôi vậy. Tôi cũng vì chuyện này mà không ít lần giận em ấy, nhưng vừa đến buổi tối em ấy lại ôm tôi làm nũng, giống như chó con cọ tới cọ lui, nói em ấy biết sai rồi, anh đừng giận nữa.

Tôi thực sự không biết làm thế nào để dạy cho em ấy một thái độ tốt, mắng? Đánh? Cái nào hợp lý?

Tôi nói với ba tôi càng vô dụng hơn, tôi nói gì với ông, ông đều đồng ý nói sẽ làm, cho ông ấy thêm hai cơ hội, để cho ông ấy từ từ thích ứng. Tôi nói rằng ba không thể chăm sóc em ấy sao? Ba tôi gãi đầu, nhìn vào những tờ giấy chứng nhận dán trên tường , bằng khen và cúp trong tủ: "Bố nghĩ… Tiểu Vũ khá tốt đấy. ”

Tiểu Vũ ở trước mặt ông ấy rất tốt, thành tích học tập xuất sắc, hiểu chuyện nghe lời, thậm chí sau bữa ăn còn rửa chén, tôi nói cái gì cũng đáp ứng, cũng không phản bác, sẽ chủ động gắp thức ăn cho tôi, rót trà, tôi tức giận liền dỗ dành tôi, có đôi khi còn giặt quần áo, làm một ít đồ chơi nhỏ, đồ thủ công, không so đo, không khoe khoang, làm việc khiêm tốn chăm chỉ.

Một đứa trẻ như vậy không tốt sao?

Lại nhìn tôi, thành tích học tập kém, lại nhiều chuyện, để em trai hầu hạ còn bất mãn với em trai.

Đây là đánh giá mà sau khi tôi nói chuyện này với Đào Dã và Sở Lan

Trong mắt các cậu ấy, tất cả biểu hiện của Tiểu Vũ đều là một đứa trẻ ngoan, ngay cả có mưu mô cũng biến hóa, có thể là vì em ấy không muốn trực tiếp xung đột với tôi.

Tất cả mọi người xung quanh tôi, không ai là không khen Tiểu Vũ, đều nói em ấy thật sự là một đứa trẻ ngoan, đôi khi tôi nhìn bóng lưng của em ấy và tự hỏi, có phải tôi quá hà khắc hay không, có phải tôi có tật xấu hay không, là Tiểu Vũ quá ưu tú, cho nên trong lòng tôi cảm thấy tự ti, từ đó ghen tị với em ấy, tiềm thức muốn em ấy không hoàn mỹ như vậy, làm xấu đi hình tượng của em ấy trước mắt mọi người?

Nhưng sao tôi có thể ghen tị với em ấy? Tôi ước gì em ấy là người tỏa sáng nhất trên thế giới, ước gì mọi người trên thế giới đều thích em ấy, tôi sẽ tự hào về sự xuất sắc của em ấy. Tôi rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân.

"Anh ơi. ”

Tiểu Vũ đứng trước mặt tôi.

Tôi hoàn hồn và ngước đầu nhìn em ấy.

Em ấy đã học lớp 8, gần như đã cao gần bằng tôi.

Tôi hỏi: "Có chuyện gì vậy?" ”

Em ấy khom lưng kề sát vào tôi, tôi vô thức lui về phía sau.

"Không có gì”. Em ấy đưa bộ đồ ngủ cho tôi: "em thấy anh đang ngẩn người." ”

Vào ban đêm, tôi nằm trên giường không thể ngủ được, vẫn còn tự nghi ngờ. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rồi tự sinh ra một chút áy náy, nếu như tôi thật sự là một người rất nham hiểm đê tiện thì làm sao bây giờ, tôi sợ mình biến thành người như vậy, tôi phải đối mặt với Tiểu Vũ, đối mặt với ba tôi như thế nào? Nếu Tiểu Vũ biết sau lưng tôi có cái nhìn không tốt về em ấy, em ấy sẽ buồn như thế nào?

Tôi càng nghĩ càng suy sụp, cho đến khi tay Tiểu Vũ luồn vào bộ đồ ngủ của tôi, che lên ngực phải của tôi, tôi liền nắm lấy tay em ấy, đầu em ấy tựa vào vai tôi, mũi cọ xát sườn mặt tôi, đem lòng bàn tay dán vào da thịt của tôi.

"Anh đang nghĩ gì vậy”. Em ấy nhẹ nhàng hỏi, hơi thở phả vào cổ tôi, nóng và ngứa: "Tim anh đập nhanh quá. ”

Tim tôi có đập nhanh không? Tôi mờ mịt nháy mắt mấy cái, trước mắt một mảnh đen kịt, nhưng sau khi bị em ấy nói ra, tôi hình như không thể chịu nổi nếu bị vạch trần, tôi cảm giác tim mình đập càng ngày càng nhanh, thậm chí còn rất to trong đêm tối.

Tôi đẩy tay em ấy ra, xoay người nằm nghiêng người về phía em ấy, em ấy im lặng một giây, ôm tôi từ phía sau, chân và cánh tay đều khoác lên người tôi: "Anh sao vậy. ”

Tôi lắc đầu: "Ngủ đi." ”

Em ấy không nói gì nữa.

Từ sau khi cảm thấy bản thân có cái nhìn không tốt về Tiểu Vũ, tôi không có cách nào nhìn thẳng vào em ấy, luôn luôn trốn tránh em ấy. Tiểu Vũ phát hiện, hai lần trước sẽ nhíu mày nhìn tôi, sau đó cũng không quan tâm nữa, hình như em ấy đã có bạn tốt, kỳ nghỉ cũng không dành nhiều thời gian ở nhà, buổi sáng sẽ đi ra ngoài, buổi tối sẽ về.

Nhưng giao tiếp giữa chúng tôi ngày càng ít, chính xác mà nói, em ấy luôn chủ động tìm tôi, nhưng tôi không biết phải đối mặt với em ấy thế nào, cũng rất ít để ý tới em ấy. Buổi tối em ấy ôm tôi, một hai lần bị tôi đẩy ra cũng không ôm tôi nữa. Đôi khi tôi nhìn thấy bàn học của em ấy sẽ thấy buồn, nhưng nghĩ rằng Tiểu Vũ đã thực sự trưởng thành, có vòng tròn xã hội của riêng mình, bạn bè của riêng mình, không còn dính lấy tôi nữa, đây không phải là những gì tôi muốn sao? Trái tim tôi cũng nhẹ nhõm một chút, khi tôi phát hiện có lẽ thực sự là tôi nghĩ nhiều, Tiểu Vũ thực sự là một đứa trẻ rất lạc quan và vui vẻ, ntrong lòng tôi vì điều này mà cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, ít nhất có thể chứng minh rằng tôi không phải là một người không thể nhìn thấy em trai của tôi tốt lên, điều này thậm chí còn làm tôi vui vẻ đến muốn khóc.

Cho nên thời gian đó nhà chúng tôi thật sự rất thoải mái và hạnh phúc, Tiểu Vũ vui vẻ, tôi cũng vui vẻ, ba tôi nhìn hai chúng tôi đều vui vẻ, ông cũng vui vẻ.

Cho đến khi tôi lên đại học.

Thật ra năm lớp 12 của tôi không có gì hoảng loạn cả, tôi Đào Dã và Sở Lan bọn họ đã lên sẵn kế hoạch, với thành tích hiện tại có thể đỗ vào đại học hạng hai liền cảm tạ trời đất, chúng tôi nói đến lúc đó cùng nhau điền nguyện vòng vào Lâm Hải, nhưng cuối cùng tôi vẫn ở lại địa phương.

Vì Tiểu Vũ bắt đầu nổi loạn.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Vũ sẽ có một ngày nổi loạn, bởi vì em ấy rất hiểu chuyện, nghe lời như vậy, xuất sắc như vậy.

Khi ba tôi nói với tôi, tôi hoàn toàn không tin, giáo viên của em ấy đã nói chuyện với tôi, tôi cũng không tin, cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy.

Tận mắt chứng kiến Tiểu Vũ cùng mấy thanh niên xã hội ngồi trên sân thượng, nghiến thuốc lá, đánh bạc.

Lúc đó tôi tức giận đến mức hận không thể đem tròng mắt của tôi rửa sạch sẽ rồi nhìn lại một lần nữa, nhìn xem người ngồi ở giữa đang cười tươi rói đó, có phải là người đứng đầu trong lớp hay không, toàn trường đều biết, thầy cô và bạn học đều thích học bá ưu tú.

Có phải là người em trai đáng yêu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện của tôi hay không?

Sự tức giận và nỗi buồn của tôi khiến trái tim tôi đau đớn, tôi đi qua và nắm lấy cổ áo của em ấy cho em ấy một cú đấm.

Em ấy loạng choạng đỡ lấy lan can, mấy thanh niên xã hội khác đứng lên chỉ vào tôi, Tiểu Vũ giơ tay lên, bọn họ không mắng nữa, tôi nhìn một màn này thiếu chút nữa nhảy từ trên tầng thượng xuống.

Tại sao? Rôi cuộc là vì cái gì? Chỗ nào đã xảy ra vấn đề? Chúng tôi đối xử không tốt với em ấy sao? Tại sao? Tôi chống lan can, cảm thấy tức giận đến mức buồn nôn.

Tôi đã trở thành người anh như thế nào? Tại sao tôi không nhận ra rằng tôi đã không còn ở bên cạnh em ấy mỗi ngày? Tại sao tôi không để ý rằng em ấy đã trở nên như thế này? Tại sao mỗi ngày em ấy đi sớm về muộn, tại sao tôi không hỏi em ấy làm gì? Tôi sải bước đến nắm lấy cổ tay em ấy, cổ họng khàn khàn: "Về nhà với anh.”

Tiểu Vũ bình tĩnh nhìn tôi, hất tay tôi ra, châm một điếu thuốc, tôi trợn to mắt nhìn em ấy, anh hơi nhướng mày, kéo khóe miệng, đưa hộp thuốc lá về phía tôi: "Anh hút không? ”

Tôi đã suy sụp.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh trước đây, em ấy vỗ tay tôi với bàn tay nhỏ bé của mình, bởi vì một sợi mì rơi trên bàn, tôi muốn gắp nó lên để ăn, nhưng em ấy không muốn.

Và khi tôi đang giặt tã cho em ấy, em ấy đưa tay và hất nước vào mặt tôi.

Còn nữa, còn có, rất nhiều, tôi nhìn Tiểu Vũ lớn lên, Tiểu Vũ bị ngã tôi còn đau hơn em ấy, ủy khuất khổ sở chỉ biết gọi Tiểu Vũ.

Tôi đỡ trán, hít sâu, lại nắm lấy tay em ấy: "Tiểu Vũ, đi về với anh. ”

Em ấy không tránh tôi nữa, chỉ cúi đầu nhìn cổ tay bị tôi nắm lấy, tay kia kẹp điếu thuốc, bâng quơ hỏi: "Về đâu?”

Trái tim tôi đau đớn: "Về nhà." ”

Em ấy im lặng rất lâu, mới ngước mắt lên nhìn tôi, cười một tiếng: "Không về được. ”

"Quay lại!” Tôi kéo em ấy đến trước mặt, cảm thấy gân xanh trên trán giật giật: "Nghe lời anh, Tiểu Vũ, về nhà trước, những chuyện khác để nói sau. ”

Em ấy nhìn tôi, ném điếu thuốc trong tay xuống và đi với tôi.

Dọc theo đường đi, chúng tôi đều không nói gì, về đến nhà ba tôi nhìn hai chúng tôi muốn nói lại thôi, tôi trực tiếp đưa Tiểu Vũ vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Em ấy cúi đầu ngồi trên giường, tôi đi tới trước mặt em ấy, cố gắng nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh biết em không phải là đứa trẻ hư, anh đã nói dù có chuyện gì cũng đừng sợ, là có người bắt nạt hay là uy hϊếp em? ”

Khóe miệng em ấy sưng lên, tuy rằng là tôi đánh, nhưng lúc ấy tôi cũng bị tức giận làm cho mờ mắt, hiện tại nghĩ lỡ như Tiểu Vũ bị uy hϊếp, em ấy sẽ buồn biết bao nhiêu, tôi đau lòng không thôi, nhẹ nhàng ôm lấy em ấy , vỗ lưng em ấy: "Đừng sợ đừng sợ, anh và ba đều ở đây. ”

Em ấy từ từ đưa tay ôm lấy tôi, ôm chặt lấy tôi, tôi thậm chí còn bị em ấy siết chặt không thở nổi. Em ấy rầu rĩ gọi anh trai, anh trai, một tiếng lại một tiếng, giống như một con thú tuyệt vọng. Tôi đau lòng thở dài, em ấy buông tôi ra, hốc mắt đỏ hồng, giọng điệu mang theo khẩn cầu: "Anh, anh có thể hôn em như lúc nhỏ hay không. ”

Trong khoảnh khắc này, tôi dường như đã trở lại một vài năm trước đây.

Tiểu Vũ đang tìm chỗ dựa, em ấy đang sợ hãi, đang rụt rè.

Tôi nhìn đôi mắt trong suốt đen nhánh của em ấy, không thể kiếm được cớ hay lý do gì để từ chối, sau đó ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của em ấy, mang theo trăm phần trăm sự thương tiếc.

Em trai tôi.

Tôi vừa định rời đi, nhưng Tiểu Vũ phản ứng nhanh hơn tôi, em ấy trực tiếp giữ đầu tôi lại, đầu lưỡi vào miệng tôi, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi của tôi.

Tôi như bị điện giật, toàn thân choáng váng, quên mất phải phản ứng như thế nào.

Đây là đang làm gì vậy?

Tôi mờ mịt lại luống cuống, khi bắt gặp đôi mắt đen nhánh của em ấy, tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Đầu lưỡi em ấy duỗi thẳng vào cổ họng tôi, tôi phản ứng lại, đẩy em ấy ra, hốt hoảng đứng lên dựa vào tường, em ấy không nhìn tôi, chỉ liếʍ liếʍ môi dưới, tôi nhìn theo ánh mắt em ấy.

Em trai tôi...

Tôi cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.

Đầu lưỡi tôi tê dại và mùi thuốc lá trong miệng tôi.

Em trai tôi và tôi đã hôn nhau, chính xác là tôi đã bị cưỡng hôn.

Toàn thân tôi run rẩy, lực tác động quá lớn khiến tôi không biết cảm xúc nên như thế nào.

Em ấy kéo khóa quần của mình xuống cười và nói, "Anh ơi, anh xem này." ”

Em ấy cương.

Em trai 16 tuổi của tôi, cương với anh trai của mình.

Tôi cảm thấy bối rối và xấu hổ vô cùng.

em ấy nhìn tôi, hoàn toàn không đáng thương và hèn mọn như tôi tưởng tượng.

Thậm chí còn lấy tư thái của một vị cấp trên nhìn tôi từ trên nhìn xuống dưới, thản nhiên nói: "Anh còn không chạy sao? ”

Tôi mới phản ứng lại, kéo cửa bỏ chạy.

Chạy thẳng ra khỏi nhà.

Tôi đứng trên đường phố và nhìn lên bầu trời.

Đây có phải là một giấc mơ sao?

Không lâu sau, ba tôi gọi cho tôi và hỏi tôi có chuyện gì, tôi không thể nói một lời nào.

Cho đến khi ba tôi nói, "Tiểu Vũ nói rằng nó đã làm cho con giận, ba hy vọng con có thể tha thứ cho nó. ”

Mẹ nó đây là chuyện chọc tôi giận sao?!

Tôi phát điên lên chỉ muốn trốn càng xa càng tốt, đúng, tôi có thể đi học, tôi ——

Tôi dừng lại.

Đầu óc tôi choáng váng và trống rỗng.

Tôi không thể đi đâu hết.

Tôi đã thay đổi nguyện vọng của mình và chọn ở lại địa phương vì sự nổi loạn của Tiểu Vũ.

Khi Tiểu Vũ cưỡng hôn tôi.

Em ấy cười.