Chương 6

Chung Tuệ Hân đã say rồi, đầu óc cô mơ mơ màng màng không thể suy nghĩ được gì nữa. Quan trọng nhất là không hiểu sao cả người cô đột nhiên cảm thấy rất nóng, nhiệt độ từ bụng nhỏ lan ra khắp nơi, khiến cho cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cả người mềm nhũn.

“Mặt em đỏ quá.”

Hàn Mặc Thâm bỏ đũa xuống, đứng dậy đi sang phía đối diện, ngồi xuống bên cạnh Chung Tuệ Hân rồi ôm lấy eo cô.

Một tay khác của anh giơ lên, dùng lòng bàn tay áp lên trán cô, giọng nói gợi cảm mê hoặc nói: “Nóng quá."

“Ưm…”

Chung Tuệ Hân rêи ɾỉ một tiếng, bàn tay anh chẳng khác gì một tảnh đá lạnh, vừa chạm vào người cô đã khiến cô thoải mái muốn kêu lên. Cơ thể mềm mại vô thức dựa lên người anh.

Mùi sữa tắm thoang thoảng khi nãy không hiểu sao lúc này lại trở nên nồng nàn hơn rất nhiều, khiến cho cô vừa ngửi thấy cả người đã nóng như nổi lửa. Làn sóng nhiệt cuồn cuộn ập đến, khiến cô sinh ra ý nghĩa muốn được trần trụi da chạm da với đối phương.

“Anh rể, em… em thật là khó chịu!”

Chung Tuệ Hân thở hổn hển nói, khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt ngập nước khiến người đàn ông nhìn cô bất giác nuốt một ngụm nước miếng.

Anh nói.

“Khó chịu ở đâu?"

Chung Tuệ Hân cũng không biết nữa, cô thấy toàn thân đều khó chịu, tựa như có một thứ gì đó muốn phá tan gông cùm xiềng xích mà xông ra. Đặc biệt là khi nghe thấy giọng nói gợi cảm của anh, cô lại càng cảm thấy khó chịu hơn nữa.

Cố gắng suy nghĩ khiến đầu óc cô thoáng chút thanh tỉnh. Chung Tuệ Hân nhận ra cô đang dựa hẳn trong ngực anh rể, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng lên, thân thể mềm mại cũng bắt đầu khẽ run rẩy.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng đồng thời cũng muốn ôm chặt lấy anh, để cơ thể cả hai càng dán sát hơn nữa.

Chung Tuệ Hân cảm thấy cả người nóng bức, đặc biệt là nơi giữa hai chân đột nhiên trở nên ngứa ngáy. Hoa huyệt mẫn cảm truyền tới cảm giác trống rỗng khó nhịn, khiến cô bất giác cọ xát hai chân vào nhau. Chất lỏng ướŧ áŧ chậm rãi chảy ra, thấm ướt cả qυầи ɭóŧ của cô.

Chung Tuệ Hân vừa xấu hổ lại vừa không kìm hưng phấn. Cô lắp bắp nói.

“Em, em không sao đâu, anh rể không cần phải lo lắng.”

Chung Tuệ Hân miệng thì nói vậy nhưng cơ thể lại không nhúc nhích dù chỉ một ly, một phần vì cả người cô đang nhũn ra không còn sức lực, phần còn lại là do cô quá tham lam cái ôm thân mật của anh.

Cô biết đáng lẽ mình phải ngay lập tức rời đi, tránh xa hố sâu du͙© vọиɠ này, nhưng mà được tiếp xúc thân mật với người đàn ông mình yêu khiến lý trí của cô gần như tan vỡ. Cô chỉ càng lúc càng muốn nhiều hơn mà thôi.

Hàn Mặc Thâm ghé sát môi vào tai cô, môi mỏng trêu chọc vành tai mẫn cảm, dẫn đến từng cơn run rẩy từ cô gái nhỏ.

“Không có việc gì, nơi nào khó chịu thì nói với anh rể, để anh rể giúp em."

Hơi thở nóng bỏng của anh khiến cả người cô trở nên tê dại. Hàn Mặc Thâm nói xong thì một tay ôm lấy eo cô, một tay vòng dưới đầu gối của cô nhẹ nhàng bế bổng cô lên.

“Nếu em không thoải mái thì để anh ôm em về phòng nghỉ ngơi."

Tay Chung Tuệ Hân vòng lấy cổ anh, khuôn mặt đỏ bừng chôn ở hõm vai của người đàn ông, tham lam hít sâu mùi hương thơm ngát trên cơ thể anh. Trong cơ thể cô là du͙© vọиɠ đang quay cuồng, cảm giác ngứa ngáy truyền tới từ sâu bên trong khiến hai mắt Chung Tuệ Hân long lanh nước.

Lúc người đàn ông đặt cô xuống giường, cô thế mà ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông.

"Anh rể..."

Cô nghe thấy giọng nói của chính mình, vừa ngọt ngào lại vừa nũng nịu, cảm giác như đang câu dẫn đối phương, khiến cho cô vô cùng xấu hổ vội vàng rụt tay về.

Nhưng Hàn Mặc Thâm lại không lập tức rời đi, mà là đột nhiên duỗi tay sờ vào vị trí giữa hai chân cô, cách hai lớp vải mỏng nhẹ nhàng vuốt ve nơi tư mật đang chảy nước róc rách của cô.

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, giọng khàn khàn hỏi.

“Có phải là nơi này khó chịu không?"

Chung Tuệ Hân kịch liệt run rẩy.

“Hay là nơi này?”

Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng ấn xuống, đẩy sâu lớp vải vào bên trong khe hở ướt đẫm nước sốt kia.

Chung Tuệ Hân cong người rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ ập đến bất ngờ khiến cô khóc lên thành tiếng.

“Hức~ Nơi đó...Thoải mái quá..."