Chương 13: Hoặc là ngồi xe tôi, hoặc là tự đưa anh ta về

Lâm Án muốn cự tuyệt, Trầm Phục sớm đã đoán được ý của cô, không đợi cô kịp nói, anh đã kéo Chung Chính Sơ ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói chuyện:

“Chung phu nhân không cần khách khí, tôi với Chung Chính Sơ đều là bạn bè nhiều năm.”

Lâm Án không có biện pháp, chỉ có thể đi theo phía sau Trầm Phục, cô nhìn bóng lưng cường tráng của anh, không kiên nhẫn nhíu mày nói:

“Trầm Phục anh thật phiền phức, anh là âm hồn không tan sao?”

Sự ghét bỏ trần trụi này ước chừng cũng chỉ có Lâm Án dám làm như vậy, Trầm Phục cũng không để bụng:

“Cái này oan uổng cho tôi quá, là Chung Chính Sơ trong miệng vẫn luôn gọi tên của em.”

Lâm Án trong lòng cảm thấy ớn lạnh, “Anh không biết xấu hổ sao? Còn có mặt mũi nói mình là bạn của Chung Chính Sơ .”

“Em càng ghét bỏ tôi thì tôi lại càng thích em.”

Lâm Án vội vàng muốn tiến lên che miệng anh lại: “Anh câm miệng! Ở trước mặt Chung Chính Sơ đừng nói lung tung!”

Trầm Phục không để bụng, Lâm Án lấy chìa khóa xe ra mở cửa xe, chuẩn bị chờ Trầm Phục nhét Chung Chính Sơ vào xe, nhưng không nghĩ tới Trầm Phục lại rẽ đi về hướng ngược lại của mình.

Lâm Án khó hiểu: “Trầm Phục, tôi ở chỗ này!”

Nhưng chỉ thấy Trầm Phục nhét Chung Chính Sơ vào chiếc Maybach quen thuộc kia, trong lòng Lâm Án lập tức hiểu ra, cô đi qua ngăn Trầm Phục đóng cửa lại, cường ngạnh nói: “Tôi có xe, anh có thể đi rồi.”

Trầm Phục nhướng mày, “Ha? Dùng xong liền muốn ném tôi đi?”

Lâm Án gật đầu đầy chắc chắn.

Trầm Phục cười một tiếng: “Người phụ nữ nhẫn tâm, ngồi xe tôi về nhà đi, em trở về nhà cũng không có người giúp đâu.”

“Có người giúp việc rồi.”

Trầm Phục nhìn Lâm Án một cái, ánh mắt híp lại, anh không lên tiếng, chỉ là đột nhiên kéo Chung Chính sơ ra khỏi xe, ngay khi Lâm Án cho rằng Trầm Phục nghe theo lời mình nói, Trầm Phục lại bỗng nhiên kéo Chung Chính Sơ vào trong câu lạc bộ.

Lâm Án: “…Anh làm cái gì vậy hả?”

Trầm Phục cũng không ngại mệt mỏi, anh đứng ở cửa câu lạc bộ xoay người nhìn Lâm Án nói: “Hoặc là ngồi xe tôi đi, hoặc là tự em đem anh ta về.”

Lâm Án thầm mắng một câu, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế, nhưng trong nháy mắt lại nhớ tới, cô mới vừa gả vào, còn chưa có số điện thoại di động của tài xế, sắc mặt cô có thêm một phần không kiên nhẫn, cô cất điện thoại di động, đi về phía Trầm Phục, cô còn không tin, cô thật sự không chuyển được Chung Chính Sơ sao?

Sự thật chứng minh, cô thật sự không chuyển được, cho dù dùng tất cả sức lực.

Trầm Phục ở một bên xem kịch nhìn chằm chằm Lâm Án, khoanh tay trước ngực, thản nhiên tự đắc, Lâm Án tức chết, ném Chung Chính Sơ xuống đất, Chung Chính Sơ đáng thương sau gáy dụng phải mặt đất, trong lúc hôn mê nhíu nhíu mày.

“Phiền chết đi được! Tôi có thể ngồi xe của anh được không?!” Quý cô Lâm Án ưu nhã dịu dàng ngày thường không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự ngang ngược.

“Lúc này mới ngoan làm sao.” Sau khi Trầm Phục thành công thì vô cùng vui vẻ, anh đỡ Chung Chính Sơ dậy.

Lần nữa đưa vào bên trong xe, Lâm Án đã châm một điếu thuốc, hút một cách thô bạo, có thể nhìn ra tâm trạng của cô hiện đang không tốt, nhưng Trầm Phục hết lần này tới lần khác muốn nhổ lông trên người con hổ, anh vừa lái xe vừa quấy rầy Lâm Án:

“Em có phải nên mời tôi ăn cơm không?”