Chương 5: Party

Đêm tân hôn đầu tiên, Chung Chính Sơ đã uống rất nhiều, sau hôn lễ đó là bữa tiệc dành cho những người trẻ tuổi ở bể bơi.

Chung Chính Sơ tay trái tay phải ôm những mỹ nữ mặc áo tắm, vẻ mặt hắn phóng đãng, hoàn toàn mặc kệ Lâm Án ở bên cạnh, mẹ Chung bất lực nhìn anh, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng không biết tiết chế gì cả.

Vẻ mặt Lâm Án coi như không có vấn đề gì, cô đã thay một chiếc váy hai dây màu trắng, dưới chân vẫn còn đeo đôi thiên nga trắng.

Cô ngồi vắt chéo chân, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm với Ổ Đồng Hân, thỉnh thoảng nụ cười lại hiện lên trên khoé miệng.

Nụ cười của cô không ôn nhu như những người phụ nữ khác, nụ cười của cô rất rất tự do không chút che giấu, đôi môi đỏ thắm được tô điểm bởi hàm răng trắng sáng, thật sự rất đẹp.

Hai người đang bàn tán về mấy soái ca, Ổ Đồng Hân chỉ vào một tiểu bạch kiểm, nói: "Nếu không thì tớ tìm cho cậu một soái ca để bao nuôi nhé? Anh chàng đó cũng không tồi, khuôn mặt rất thanh tú, cười cũng đẹp nữa."

Lâm Án trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Tớ không cần, sao phải giống như đồ vật Chung Chính Sơ, ở trong bụi hoa kia cũng không sợ nhiễm bệnh, lại còn làm ô uế bản thân."

Ổ Đồng Hân hơi hận vì sắt không thể thành thép, lắc đầu: "Cuộc sống là tận hưởng những niềm vui trước mắt. Tiểu Án Án, cậu phải học cách buông chính mình ra......"

"Ha...im đi, rõ ràng cậu biết tớ không có hứng thú với đàn ông cơ mà."

Ổ Đồng Hân nghe xong, đưa tay ôm ngực cảnh giác nhìn cô: "Hả? Hay cậu là...... đồng tính sao?"

Lâm Án cười, đánh nhẹ vào cô ấy một cái:"Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú."

Trầm Phục ở cách đó không xa, nghe thấy mấy lời nói này của Lâm Án, hắn cảm thấy rất thú vị, đặc biệt là câu gọi Chung Chính Sơ là "đồ vật" gì đó.

Xung quanh có rất nhiều mỹ nữ tiếp cận nhưng Trầm Phục không hề có hứng thú, họ không đặc biệt bằng Lâm Án, Lâm Án xinh đẹp, tiếp xúc nhiều với những người phụ nữ ngoan ngoãn, anh ta cảm thật rất nhàm chán, thi thoảng nếm thử một ít ớt cay nhỏ, chắc hẳn sẽ không tệ.

Ổ Đồng Hân nhìn bể bơi to lớn như vậy, quay đầu nói với Lâm Án: "Nếu không thì chúng ta bơi hai vòng nhé? Thư giãn chút."

Ổ Đồng Hân không chờ Lâm Án từ chối, kéo Lâm Án đi thay quần áo. Lâm Án ở phía sau bất lực: "Cậu đi đi, tớ không muốn đi."

"Không được phép nói không muốn đi! Cậu phải đi cùng tớ."

"Uh......Vậy được rồi, tớ đi cùng cậu."

Hai người vào phòng thay quần áo, Trầm Phục nằm trên ghế sô pha cách đó không xa, một tay cầm cốc, trong mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt nhìn về phía Lâm Án.