Chương 3: Khương Phàm, sinh nhật vui vẻ

“Khương Phàm, Khương Phàm.” Vân Tiêu lay cô tỉnh.

“Hả, sao vậy?”

“Dậy thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, ngủ một ngày em không đói sao?”

“Tôi không đói…” Khương Phàm không tình nguyện bị anh kéo dậy, mềm nhũn ngã vào trong chăn, giấc ngủ cứ bị ngắt quãng khiến cô muốn điên mất, cho dù đã ngủ một ngày nhưng cô vẫn rất buồn ngủ.

Vân Tiêu giúp cô cởi chiếc áo sơ mi trắng và quần tây mà lúc sáng cô mặc, cầm tay cô mặc vào chiếc váy voan màu xanh lam, chất vải làm người cô càng mềm, làm Khương Phàm càng mệt.

“Nhất định phải đi sao, này này, mắt kính của tôi anh đừng ném…”

“Phải đi, không phải hôm nay là sinh nhật của em sao?” Anh nắm tay cô đến thùng rác nhặt kính, sau đó đi tới bồn rửa mặt lấy khăn bông lau mặt cho cô. Khi Khương Phàm bôi kem dưỡng da, Vân Tiêu vô cùng hứng thú ngồi đối diện nhìn cô, như thể anh vô cùng kiên nhẫn.

Lúc hai người ra ngoài thì trời đã tối, cả Sư thành đã lên đèn rực rỡ. Côи ŧɧịt̠ tối ở thành phố ven biển mát mẻ hơn tưởng tượng, gió biển chỉ mang chút hơi nóng nhẹ, chiếc váy voan của Khương Phàm tung bay theo làn gió để lộ dáng người xinh đẹp, cô vuốt mái tóc dài bị gió thổi, đứng dưới đèn đường quay đầu lại nhìn người đàn ông đang dừng bước.

“Sao vậy?”

Vân Tiêu nhìn cô với ánh mắt rực lửa, anh nhớ đến một bộ phim Italy anh xem mấy năm trước. Trong Thế chiến II, nhân vật nữ chính do Braschi thủ vai đã phải lòng một người do Benigni thủ vai, cho dù là một đoạn tình yêu không được chúc phúc, nữ chính lại dứt khoát từ bỏ thân phận trong xã hội thượng lưu lựa chọn trở thành vợ nam chính. Mỗi ngày nam chính sẽ đến quảng trường lớn ở Arezzo, đứng dưới ánh đèn đường để thỉnh thoảng gặp được cô, chỉ để có thể lịch lãm khom lưng nói với cô một câu:〈Hello, princess!〉⁽¹⁾

⁽¹⁾ Bộ phim này có thật, do hai vợ chồng Benigni và Braschi thủ vai, ai quan tâm thì tên phim là「Life Is Beautiful」

“Em thật đẹp.” Vân Tiêu đi về phía trước ôm lấy eo cô, cúi người xuống hôn cô. Anh khống chế cái ót của cô khiến nụ hôn càng thêm kịch liệt, Khương Phàm cũng phối hợp kiễng chân lên. Những người nước ngoài đi ngang qua nhìn thấy nụ hôn không muốn tách rời của họ thì không nhịn được huýt sáo.

Khi Khương Phàm bị anh đưa vào nhà hàng, mặt cô vẫn đỏ bừng, bước chân lảo đảo.

“Anh… không phải là lần đầu tiên của anh sao, sao… sao anh lại thành thạo như vậy.”

“Người đàn ông 36 tuổi nhất định phải nỗ lực.” Anh đưa menu cho cô, Khương Phàm tùy ý lật xem rồi nói mấy món mình thích ăn thì trả lại menu cho anh.

“Tôi đi vệ sinh.”

“Em có muốn anh đi cùng không?”

“….”

Thật ra Khương Phàm không định đi vệ sinh, chỉ là lúc nãy hai người ở trên đường hừng hực khí thế hôn nhau hơn mười phút làm cô động tình. Cô ngồi trên bồn cầu nhìn qυầи ɭóŧ ướt dầm dề, khóc không ra nước mắt, giờ cô mới hiểu câu nói phụ nữ ba mươi như lang hổ. Cô lấy hết gói khăn giấy mới có thể lau khô qυầи ɭóŧ của mình nhưng nước trong hoa huyệt vẫn chảy ra.

“Mặt em đỏ vậy, trong phòng vệ sinh nóng lắm sao?” Vân Tiêu nhìn mặt đỏ bừng mất tự nhiên của cô, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh rút khăn giấy cẩn thận giúp cô lau.

Một bữa cơm này Khương Phàm ăn trong nơm nớp lo sợ, cô cho rằng anh sẽ cho cô một bất ngờ trong ngày sinh nhật, làm cô gắp toàn những món có nhân vào bát, cố gắng cắn nửa miếng, dùng đũa mở ra xem bên trong, nhưng cô ăn đến đầy họng cũng không có cái gì, thất vọng đặt đôi đũa xuống.

“No rồi?”

“Ừ, không ăn được nữa.” Khương Phàm có chút thất vọng chống cằm nhìn người đang ăn trước mặt.

Lễ nghi trên bàn ăn phản ánh chân thực về cách giáo dục của gia đình với một người nhất. Động tác gắp đũa của anh vừa đạt tiêu chuẩn, vừa tao nhã, khi chạm vào đĩa đồ ăn cũng không phát ra tiếng động, thỉnh thoảng múc canh vào bát, lại nhìn dáng vẻ khép miệng nhai đồ ăn của anh, Khương Phàm nhìn đến mê muội. Cô lấy điện thoại trong túi để ở bên cạnh ra muốn chụp lén anh nhưng cô lại phát hiện điện thoại còn nóng hơn nhiệt độ cơ thể cô.

Khương Phàm cúi đầu mở điện thoại, phát hiện WeChat có gần 100 tin nhắn, cô mới vừa nhấn vào vòng bạn bè thì nhận được một cuộc gọi từ Quản Đồng, điện thoại trên tay không ngừng rung, cô chỉ vào điện thoại ra hiệu với Vân Tiêu cô phải ra ngoài nghe điện thoại.

“A, người phụ nữ này cuối cùng cũng trả lời điện thoại.”

“À, mình đang đi công tác ở Singapore, điện thoại để chế độ rung. Có chuyện gì vậy Đồng Đồng.”

“… Khương Phàm! Cậu đi công tác là lên giường với đàn ông à?”

“Hả? Cậu đang nói gì vậy?”

“Cậu còn hỏi mình? Chính cậu đăng lên vòng bạn bè còn hỏi mình? Bao giờ cậu về, mình đến đón cậu, cậu phải nói rõ cho mình biết người đàn ông đó là ai! Cậu có quan hệ gì với người đàn ông đó!” Quản Đồng bực bội cúp máy, cô tò mò mở vòng bạn bè của mình ra.

Thế là Khương Phàm chảy máu cam ngay trên đường phố đông đúc ở nước ngoài

“Vân Tiêu, đây là cái gì!” Vân Tiêu bình tĩnh nhìn Khương Phàm che mặt hùng hổ từ ngoài cửa đi vào, ném điện thoại tới trước mặt anh, chỉ vào màn hình trước mắt.

“Quà sinh nhật.”

“Sao anh làm vậy! Tôi còn chưa đồng ý.” Khương Phàm gầm lên. Vân Tiêu cau mày kéo tay cô, cô lùi lại một bước né tránh.

“Khương Phàm, em tức giận sao?” Anh sốt ruột đứng dậy ôm cô.

“Anh xin lỗi, sẽ không có lần sau, anh không biết làm như vậy sẽ khiến em buồn.” Anh phóng to bức ảnh rồi nhấn xóa, giao diện xác nhận hay hủy hiện lên, Vân Tiêu do dự vài giây sau đó ngón tay cái anh di chuyển bấm xác nhận.

Cả đường hai người không nói gì, Vân Tiêu đi ở phía trước, trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng. Sắp đến khách sạn, không quá 1000 giây. Khương Phàm ném cục giấy dính máu vào thùng rác, chạy chậm đuổi kịp anh.

“Em lên phòng trước đi, đi ngủ sớm một chút.” Vân Tiêu đứng gần đài phun nước trước cửa khách sạn, xoay người nói với cô.

Khương Phàm ngước mắt nhìn anh, nhìn thấy trong đôi mắt dịu dàng lại lộ vẻ lạnh lẽo. Cô há miệng thở dốc, chung quy vẫn không nói gì. Anh nhìn cô đi vào cửa cảm ứng mới lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra, gõ đáy hộp, kẹp lấy một điếu thuốc màu đen, Vân Tiêu cúi đầu cắn điếu thuốc để châm lửa, hút một hơi rồi nuốt khói, sau đó lại dập tắt điếu thuốc.

Đúng lúc đó, một tràng pháo hoa hoành tráng bay lên từ bờ biển bên kia đường, tiếng vang lớn khiến người qua đường ở Sư thành đều đứng thưởng thức. Khương Phàm đặt hai tay lên tấm kính ở đại sảnh cách 200m nhìn anh ở ngoài, cô theo ánh mắt của anh nhìn về phía bầu trời đêm đen kịt bị màu pháo hoa thắp sáng như ban ngày.

Cô chưa từng nhìn thấy pháo hoa lộng lẫy như vậy, nhìn những chùm pháo hoa bay lên trời nổ tung rồi rơi xuống, cuối cùng biến mất không thấy, khi Khương Phàm nuối tiếc thu hồi tầm mắt, cô lại không tìm thấy bóng lưng quen thuộc...

Vân Tiêu nhận được điện thoại của phục vụ, đúng giờ đến lấy chiếc hộp nhung trắng đựng nhẫn. Anh còn chưa đi vào khách sạn thì đã bị người ôm eo từ phía sau, anh cảm thấy gió biển quanh cơ thể đều bị nhiễm mùi hương đặc trưng của cô, anh đặt tay lên đôi tay đang chồng lên nhau của cô, dịu dàng hỏi.

“Không ngủ được à?”

“Vân Tiêu, tôi không tức giận.”

“Anh biết, anh hiểu.” Hai người dùng loại tư thế khó xử này bước vào thang máy, trở về phòng.

“Vậy anh có tức giận không?”

“Không có.”

“Vậy anh đi đâu?”

Vân Tiêu muốn kéo bàn tay đang ôm anh ra, nhưng không kéo ra được mà ngược lại anh còn bị ôm chặt hơn, điều này làm anh dở khóc dở cười, không thể động đậy.

“Anh đi lấy một thứ. Em buông anh ra được không?”

“Anh đi lấy cái gì…”

“Em buông tay ra trước, anh sẽ cho em xem.” Khương Phàm nói buông tay là buông tay, mắt mong chờ nhìn Vân Tiêu lấy một hộp nhung nhỏ màu trắng tinh xảo từ trong túi áo ra, đặt nó vào tay cô.

Khương Phàm nâng niu chiếc hộp như món đồ cao cấp, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn nạm kim cương viền mỏng.

“Khương Phàm sinh nhật vui vẻ.” Anh lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cô, nó vừa in khớp ngón út.

“Thật ra hôm nay anh muốn đưa em ra ngoài chơi một vòng, nhưng em không vui.”

“Anh còn tưởng không kịp lấy chiếc nhẫn này về đưa... Ưʍ.” Khương Phàm dùng hết sức đẩy anh ngã xuống giường, cô vứt giày cao gót ngồi lên eo anh, cúi người hôn lên môi anh.