Chương 1: Oan gia từ khi mặc tã

Thiếu gia nhà họ Ngôn là Ngôn Thiệu Huy và thiếu gia nhà họ Lâm là Lâm Hi Hòa sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm tại cùng một bệnh viện. Cả hai bên gia đình đều có mối giao hảo từ trước, nhà còn ở sát cạnh nhau. Nhưng từ lúc sinh ra hai vị thiếu gia giống như là oan gia ngõ hẹp.

Lúc ba tháng tuổi, hai vị phu nhân cùng nhau thưởng trà để hai đứa trẻ nằm cùng trong một nôi. Hai vị phu nhân chỉ lơ đễnh vài phút tiếng khóc đã vang lên khắp nhà.

Ngôn phu nhân chạy vội vào xem tình hình, chỉ thấy hai vị thiếu gia nắm tóc nhau nằm khóc. Bà vội vã tách hai đứa nhỏ ra dỗ cho chúng nín khóc, nhưng được một lúc lại đâu vào đấy.

Từ đó chả ai dám để hai vị thiếu gia nằm chung một nôi nữa.

Mười tháng tuổi, hai vị thiếu gia biết bò, nhưng Lâm thiếu gia bò chỗ nào thì Ngôn thiếu gia chặn lại chỗ đấy. Cả hai lại nằm vật ra ăn vạ làm hai vị phu nhân bối rối không thôi.

Năm một tuổi biết đi, Ngôn thiếu gia dù nhiều đồ chơi nhưng cứ thấy Lâm thiếu gia có gì là giành lấy. Lâm Hi Hòa giành lại đồ rồi nằm ra ăn vạ, Ngôn Thiệu Huy không chịu thua kém cũng nằm ăn vạ nốt. Lâm phu nhân bất đắc dĩ bế con mình về nhà.

Ba tuổi, cả hai vì tranh đồ chơi mà ngã xuống cầu thang, hai vị phu nhân xót xa mang đi viện, may mắn đều không có thương tích.

Học mầm non, tiểu Hi Hòa chờ cho tiểu Thiệu Huy thay quần, liền rêu rao cho cả lớp Thiệu Huy tè dầm.

Tiểu Thiệu Huy làm gì nuốt trôi cục tức chứ, nhanh chóng trả thù tiểu Hi Hòa cướp đi đồ chơi mà tiểu Hi Hòa thích. Cả hai lại xông vào quần nhau chí chóe, cô trông trẻ nước mắt ngắn dài can ngăn mãi mới được.

Vào lớp một cả hai cùng tranh nhau chức lớp trưởng, tiểu Thiệu Huy mua kẹo đến hối lộ đám bạn. Hôm sau tiểu Hi Hòa mang cả pizza tây chia đều cho cả lớp.

Kết quả lại lao vào đánh nhau, được bạn cùng lớp can ngăn mới thôi. Lên lớp hai vì tranh chức đội trưởng đội bóng đá mà lại gây chiến đến chảy máu đầu. Ngôn phu nhân cùng Lâm phu nhân hết cách chỉ có thể cho mỗi đứa một trường cho khỏi tranh nhau.

Học cấp hai khác trường nhưng bọn họ vẫn không thay đổi. Trường Nhị Trung A của Ngôn Thiệu Huy cùng Nhị Trung B của Lâm Hi Hòa cùng tham gia giải bóng đá thiếu niên. Cả hai gặp nhau chỗ nào là chỗ đó sát khí bay ngập trời.

Ngôn Thiệu Huy âm thầm cùng nhóm bạn đổ mật ong vào chiếc giày đắt tiền của Lâm Hi Hòa làm nó bị hỏng.

Lâm Hi Hòa tức tối trả thù, đổ mực vào cái áo thi đấu yêu thích của Ngôn Thiệu Huy. Kết quả thay vì chiến thắng thì chả hai bị thầy giáo cấm không cho tham gia thi đấu.

Thời gian thấm thoát trôi, cuối cùng cũng đến kỳ thi vào cấp ba. Ở thành phố A chỉ có trường trung học Nhất Trung là trường tốp đầu. Hai thiếu niên học đến sứt đầu mẻ trán, cả người gầy rộc cả đi. Ai cũng muốn vượt mặt người còn lại.

Đến hôm xem điểm, Ngôn Thiệu Huy chạy đến trường nhìn bảng điểm, quả nhiên cậu đứng thứ ba toàn trường. Đám đàn em thấy vậy chúc mừng.

"Ngôn thiếu gia có khác, quả không hổ danh thiên tài."

"Chúc mừng đại ca đã vào được Nhất Trung."

Ngôn Thiệu Huy mặt vênh lên với đám xung quanh, nghĩ thầm các người hãy nhìn đi xem ta cao điểm chưa kìa. Còn chưa kiêu ngạo được bao lâu đằng xa có tiếng reo ầm ĩ, một kẻ hét lên.

"Ôi trời hạng hai, đại ca thực lợi hại quá đi !!!"

"Haha thế này mới là thiên tài chứ, ai kia cũng chỉ là hạng ba mà thôi."

Đàn em của Ngôn Thiệu Huy mặt mày hằm hằm xông đến.

"Mày nói cái gì hả!"

Ngôn Thiệu Huy nhìn qua, một thiếu niên cao gầy mặt nhỏ tóc húi cua đang đứng giữa đám người cười nhếch miệng với cậu. Đây không phải Lâm Hi Hòa thì còn là ai nữa. Cậu cũng chẳng vừa cười lại.

"Ồ ra là Lâm muội cùng đám tùy tùng đây mà."

Lâm Hi Hòa bị hắn kêu Lâm muội nhăn mặt, chỉ vì cái họ của cậu ta giống Lâm Đại Ngọc mà tên khốn Ngôn Thiệu Huy đặt cho cậu ta biệt danh này. Lâm Hi Hòa trừng mắt lại.

"Hừ! Kẻ chỉ đứng thứ ba thì có gì mà lên tiếng."

"Ông đây chỉ thiếu cậu có 0,3 điểm thôi nhé, còn cậu thì sao. Cách hạng nhất 3 điểm, so với hạng nhất thì đúng là ngu dốt."

"Cậu nói ai ngu dốt hả cái tên hạng ba kia!!"

Lâm Hi Hòa phát hỏa rồi, phải đấm cho cái tên Ngôn Thiệu Huy thành cái đầu heo, cho ba mẹ hắn hết đường nhận ra quý tử của mình. Hai nhóm thấy đại ca chuẩn bị đấm nhau cũng bắt đầu vào trạng thái chiến đấu.

Người xung quanh bị bọn họ dọa sợ mà tản hết ra, hai vị tiểu thiếu gia đứng đầu mắt trừng nhau đến tóe lửa chỉ chờ bên kia động một chút là lao vào nhau ngay lập tức.

Đang giữ không khí căng thẳng, một thiếu niên đi đến nói.

"Mình đạt hạng nhất này."

Cả Ngôn Thiệu Huy cùng Lâm Hi Hòa đều quay qua muốn xem cái người hạng nhất kia rốt cuộc tròn méo ra sao. Không ngờ đến cả hai đều thất thần, thiếu niên kia như nhận ra ánh mắt của bọn họ nghiêng đầu nhìn. Cả Ngô Thiệu Huy cùng Lâm Hi Hòa như trúng tiếng sét ái tình, sát khí biến không còn một mảnh.

Thiếu niên kia thấy bọn họ mỉm cười chào.

"Chào tôi là Hoàng Tử Văn, sau này học cùng trường mong mọi người chiếu cố."