Chương 3: Ngồi cùng bàn

Đến ngày nhập học, đám học sinh đứng tụm năm tụm ba ở cổng trường nháo nhác nhìn. Hóa ra bên ngoài có hai anh đẹp trai đang tạo dáng. Ngôn Thiệu Huy cùng Lâm Hi Hòa mặc áo đồng phục, dáng người cao ráo đứng ở cổng.

Một người tóc hơi dài mặt mày tuấn tú, mũi cao mắt sáng nhìn như một vị vương tử. Một người thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ mắt phượng mày mỏng giống như vị thần Hy Lạp, dù để kiểu đầu húi cua vẫn không giảm bớt độ đẹp trai.

Hai vị thiếu gia vừa tạo dáng vừa trừng mắt nhìn nhau, họ đã canh ở đây cả buổi để kiếm Hoàng Tử Văn. Nhưng thời gian cứ trôi qua, người vào trường thưa thớt dần mà chẳng thấy ai hết, cuói cùng cả hai ỉu xìu đành bỏ cuộc đi vào trong.

Lễ khai giảng diễn ra chóng vánh, hiệu trưởng lên bục phát biểu sau đó là các học sinh đến bảng tin xem mình học lớp nào. Điều bất ngờ là bọn họ được phân vào cùng một lớp. Đến lúc chọn chỗ chẳng ai bảo ai cùng đứng dành nhau bàn cuối lớp ngay gần cửa sổ.

Ngôn Thiệu Huy nhìn Lâm Hi Hòa nhếch miệng cười.

"Không ngờ quanh đi quẩn lại chúng ta vẫn học chung lớp."

Lâm Hi Hòa liếc đôi mắt phượng thơ ơ đáp lại.

"Mong rằng lần này cậu trưởng thành hơn. Đừng có cái gì cũng giành của tôi như hồi bé nữa."

"Xem kìa, là cậu không có đủ năng lực chứ đâu phải lỗi do tôi. Nếu cậu giỏi chức vụ đội trưởng đã thuộc về cậu."

Ngôn Thiệu Huy nói xong ngay lập tức bị Lâm Hi Hòa cười nhạo.

"Cậu nói gì hài hước vậy? Số phiếu bầu của tôi hơn cậu đấy. Là cậu khóc lóc đòi bầu lại chứ ai."

Bị chê cười Ngôn Thiệu Huy lập tức xù lông nhím, cậu quắc mắt nhìn lại Lâm Hi Hòa.

"Cậu nói ai khóc lóc? Phiếu bầu gian lận rõ rành rành, cậu còn chối à?"

Chưa đầy năm phút ở chung với nhau mà cả hai đã căng như dây đàn, lớp học im phăng phắc ngồi nghe drama, không ai dám dây dưa với bọn họ.

Lâm Hi Hòa thấy cãi lý với tên đểu cáng này thực mất thì giờ, cậu ta xắn tay áo tính dùng vũ lực đập nát mặt Ngôn Thiệu Huy cho bõ ghét. Tay nắm thành quyền giơ lên, còn chưa kịp xuống tay đã bị người khác giữ lại. Một giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát dễ nghe vang lên.

"Trong lớp học đừng sử dụng bạo lực, như vậy không hay đâu."

Lâm Hi Hòa đã bực còn bị ngăn cản tính quay người đấm luôn đứa đang cản mình, chỉ là vừa nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đáng yêu của Hoàng Tử Văn thì cậu ta ngẩn ra. Trong lòng sầu khổ không thôi, mới ngày đầu vào lớp bị người mình thích thầm thấy mình lưu manh phải làm sao đây.

Vương Tử Văn mở lớn đôi mắt hạnh nhìn Lâm Hi Hòa, cậu ta sợ hãi hỏi.

"Cậu...định đánh tôi à?"

Lâm Hi Hòa ngay lập tức thu hồi bàn tay của mình, giả bộ gãi đầu cười đáp.

"Nào có, nào có. Tôi thấy trên vai cậu ta có con muỗi nên tính đập hộ thôi. Chỉ như vậy thôi haha."

Cậu ta cười gượng vài tiếng chữa cháy, phía đằng sau Ngôn Thiệu Huy cười thầm muốn nội thương. Coi như cậu hơn một điểm cái tên đầu đinh kia rồi. Ngôn Thiệu Huy thấy mình phải ga lăng tí, nhường chỗ cho Hoàng Tử Văn thì lại càng có ấn tượng tốt với cậu ấy.

Có điều Lâm Hi Hòa lại nhanh hơn cậu một bước, cậu ta nói với Vương Tử Văn.

"Ừm...hay là cậu ngồi chỗ này đi, tôi lấy chỗ khác cũng được."

Vậy mà Vương Tử Văn lại lắc đầu nhẹ nói.

"Tôi thấy ngồi phía dưới khó mà nhìn được bài, cậu thích cứ ngồi chỗ đấy đi. Tôi sẽ lên bàn hai ngồi."

Cậu ta cười rồi ngồi vào chỗ còn trống ở bàn hai, Lâm Hi Hòa không chút do dự chạy theo, ném cho Ngôn Thiệu Huy một câu.

"Nhường cho cậu cả đấy, tôi lên bên trên ngồi đây."

Nói rồi nhanh chóng ngồi xuống bàn ngay phía dưới bàn của Hoàng Tử Văn. Mà Ngôn Thiệu Huy sao có thể để yên cho cậu ta cuỗm mất cơ hội như vậy, cậu cũng phải ngồi gần Hoàng Tử Văn mới được.

Bàn trong lớp là bàn hai người ngồi, Ngôn Thiệu Huy muốn đuổi người ngồi cùng với Hoàng Tử Văn đi, mỗi tội đó là con gái, mà cậu không muốn động đến con gái làm gì. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể ngồi bàn dưới với cái thằng Lâm Hi Hòa.

Ngôn Thiệu Huy đành hi sinh lợi ích nhỏ để có được lợi ích lớn, cậu lại gần anh chàng ngồi cạnh Lâm Hi Hòa trừng mắt một cái. Cậu bạn thấy không ổn cầm cặp sách cuốn gói đi luôn, Ngôn Thiệu Huy vui vẻ ngồi vào chỗ.

Chưa ngồi ấm mông đã bị Lâm Hi Hòa vỗ bốp một cái sau gáy.

"Tên này dám đuổi bạn à, đúng là lưu manh giả danh tri thức!"

Bị đập đau điếng, Ngôn Thiệu Huy nổi điên mắng.

"A chết tiệt cái thằng ch..."

Cậu ta tính chửi thề thì thấy Vương Tử Văn quay xuống nhìn mình, ngay lập tức thay đổi thái độ thành hiền hòa.

"À...haha...ừ lỗi tại tôi, lát tôi sẽ xin lỗi cậu ta liền."

Lần này đến lượt Lâm Hi Hòa nín cười muốn nội thương, Ngôn Thiệu Huy thở dài chỉ biết lẩm bẩm mắng thầm cậu ta trong bụng. "Cứ chờ đấy ông tính sổ mày."