Chương 11: Cảm giác ngại ngùng lúng túng

Sau khi cùng với Tống Giang Thần làʍ t̠ìиɦ xong, Cố Dĩ Hiên uể oải nằm thϊếp đi nằm trên ghế xe. Kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt qua đi đã khiến cho cô tiêu hao không ít sức lực, cô tưởng chừng như mình là con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển nhỏ, hết lần này tới lần khác bị cơn sóng lớn xô đẩy vào bờ rồi lại mãnh liệt cuốn lấy cô, đưa trở lại với mặt nước mênh mông.

Dươиɠ ѵậŧ của Tống Giang Thần quá lớn, mặc dù có khao khát rất lớn với cơ thể anh bởi vì tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ©, nhưng dù sao với khối thân thể cao lớn đè ép trên thân thể cô cùng với gậy thịt thô to đâm chọc liên tiếp vào bên dưới, cô vẫn là không chịu nổi. Lúc này chỉ đành bất lực rên hừ hừ, thậm chí chẳng còn sức lực nào để nói chuyện nữa.

Tống Giang Thần sau khi xuất tinh thì thoải mái mà nằm hưởng thụ trên người cô, trên người anh vẫn còn dính đầy mồ hôi sau cơn hoan ái, từng sợi tóc loà xoà bởi vì vận động kịch liệt mà trở nên lộn xộn, đâm vào trên vành tai của Cố Dĩ Hiên khiến cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Nhìn thấy Cố Dĩ Hiên đang bất động nằm dưới thân mình, đoán rằng cơ thể cô đã quá mệt mỏi, anh mới từ từ nhổm người dậy, quay trở lại phía ghế lái mà ngồi lên. Lúc này mới lôi ra khăn giấy, lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng với dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp đang dính trên dươиɠ ѵậŧ của mình, sau đó không thương tiếc mà ném bịch một cái túi khăn giấy nhỏ rơi vào trên người Cố Dĩ Hiên.

"Lau cho sạch sẽ đi!".

Sau cơn hoan ái, Tống Giang Thần lúc này đã trở về lại với bộ dáng chỉnh tề đạo mạo ngày thường. Nhìn không có vẻ gì giống với một cuộc mạnh mẽ làʍ t̠ìиɦ mới xảy ra. Tống Giang Thần quan sát bên ngoài một chút, cũng không có nhìn thấy ai đi qua đi lại ở nơi này, nếu như bị người nào đó đi qua nhìn thấy cảnh hai người làʍ t̠ìиɦ bên trong xe thì thực sự cảm thấy quá mất mặt.

Tống Giang Thần dù sao cũng là lần đầu tiên phóng túng ở trên xe ô tô, mà lại là còn làm bên ngoài như thế này nữa. Dù sao anh cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn, nếu như để người khác phát hiện ra việc này thì chẳng hay ho chút nào. Chẳng qua là bởi vì cái người phụ nữ kia ra sức quyến rũ anh như vậy, anh cũng không phải đàn ông bất lực, làm sao nhịn nổi như vậy cơ chứ!

Cố Dĩ Hiên lúc này mới ổn định lại tinh thần một chút, cô trở mình nằm xoay người lại mà tựa lưng lên ghế. Người đàn ông kia, cô vừa nãy nghe rất rõ ràng âm thanh của anh ta. Đúng là một kẻ lạnh lùng, mới vừa làm chuyện đó với cô xong, sau đó lại dùng giọng điệu không có chút độ ấm nào để nói chuyện với cô.

Nếu như là người đàn ông khác, tìm đến phụ nữ để mua vui, chắc hẳn cũng sẽ không có lạnh lùng đối với bạn tình của họ như vậy đâu. Vậy mà anh ta… Haiz dù sao thì cũng là do cô chủ động, lúc nãy cô còn nhiệt tình bao nhiêu thì giờ phút này lại là ngại ngùng bấy nhiêu.

Tượng tưởng lại những cảnh vừa nãy, trong lòng cô lại là thêm xấu hổ vô cùng, khẽ cắn cắn môi, lấy mấy tờ giấy trong bịch giấy ra, sau đó quay người sang một bên, lau đi những nhớp nháp vừa rồi, đồng thời cũng chỉnh trang lại cái váy. Lúc này mới phát hiện qυầи ɭóŧ của mình, thế nhưng lại không thấy đâu?

"Lúc nãy làm chuyện đó sao không che đi, bây giờ lại tỏ vẻ e thẹn che chắn làm cái gì chứ?"

Tống Giang Thần nhìn thấy bộ dạng của Cố Dĩ Hiên thì buông lời châm chọc. Cố Dĩ Hiên lúc này mặt đã đỏ đến nỗi lan hết sang cả hai bên tai, quay sang phía Tống Giang Thần nói:

"Cái đó… Mặc kệ tôi… Cái kia… Qυầи ɭóŧ của tôi sao lại không thấy ở đây cơ chứ."

Cố Dĩ Hiên nói xong thì mắt dáo dác nhìn quanh quẩn, giống như muốn tìm cho ra được chiếc qυầи ɭóŧ của mình nhưng lại không nhìn thấy đâu.

Tống Giang Thần thấy bộ dạng của cô thì phì cười, qυầи ɭóŧ của cô lúc nãy bị anh cởi ném ra, bây giờ đang nằm ở phía dưới một bên sát cửa xe chỗ anh ngồi cho nên đương nhiên là cô không thấy được.

"Mất rồi thì thôi đi, không mặc cũng đâu có sao."

"Anh! Anh nói như vậy là có ý gì cơ chứ? Làm sao tôi có thể trở về nhà trong bộ dạng như thế này được!"

"Làʍ t̠ìиɦ trên xe cô còn làm được, không mặc qυầи ɭóŧ có gì to tát chứ?"

Tống Giang Thần cố ý khích bác cô, không hề có ý định trả lại qυầи ɭóŧ cho cô. Vừa nhắc đến nhà, lúc này Cố Dĩ Hiên mới nhớ ra, tối hôm qua cô "bỏ nhà ra đi" đã không trở về nhà cả một buổi tối, hơn nữa nếu chuyện này bị gia đình phát hiện được nhất định là cô xong đời rồi. Cố Dĩ Hiên vội vàng kiểm tra điện thoại, thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ vào tối qua. Bây giờ đang là hai giờ sáng rồi. Cũng không còn cuộc gọi nào đến nữa.

"Chết rồi, tối qua không trở về nhà, nếu như bị phát hiện ra chuyện này, tôi làm sao có thể sống nổi đây!"

"Cố Dĩ Hiên cô nghĩ quá nhiều rồi, gia đình như vậy cô còn cần sao?"

"Anh còn biết tên tôi nữa ư?... Tối qua tôi bị người ta bỏ thuốc, đã làm phiền đến anh rồi, tôi thực sự không biết phải nói gì nữa… Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện như thế này...".