Chương 39: Hai người chung một phòng (Phần 1)

Sau khi đã tắm xong đi ra ngoài Tống Giang Thần nhìn thấy Cố Dĩ Hiên vẫn là đang nằm ngủ trên giường như cũ, anh mới tiến lại cởi bỏ áo khoác cùng với đôi giày trên người cô ra, thầm nghĩ chắc hẳn là mình đã mua phải đồ uống giải rượu hàng giảrồi sao, lần sau phải mang theo một ít để trong xe mới được. Sau đó Tống Giang Thần lại chui vào trong chăn, hai người lúc này đã là cùng đắp chung một cái chăn với nhau.

Nằm được một lát Tống Giang Thần lại là mở mắt ra, anh lật lên cái chăn đang đắp trên người mình, nhìn một chút bộ quần áo trên người Cố Dĩ Hiên, loay hoay nới ra mấy cái nút thắt một chút. Dù sao thì bộ váy này phần eo quá chặt, nếu để yên như vậy mà đi ngủ nhất định sẽ rất khó chịu...

Sáng sớm hôm sau nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, Cố Dĩ Hiên chợt giật mình mà thức giấc, đồng thời Tống Giang Thần lúc này cũng đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang nằm nghiêng chống tay trên giường, tỏ ra chăm chú mà nhìn Cố Dĩ Hiên.

Cố Dĩ Hiên thấy người trước mắt thì giật mình hét lên:

"Á...! Cái gì… Cái gì thế này… Tại sao anh lại nằm trong phòng tôi?"

"Ồ đây là phòng của tôi… Thì đúng hơn đấy, cô không nhớ gì hết sao?"

"Nhớ cái gì chứ, có chuyện gì cơ chứ?"

Cố Dĩ Hiên kinh ngạc mà ngồi bật dậy, phát hiện ra bộ quần áo mặc trên người mình khá "lỏng lẻo", bộ váy cô mặc là được thắt dây rút ở đằng sau, vốn dĩ là từ phía trên rút xuống phần quanh eo để giữ cho nó được cố định, lúc này lại bị nới ra hoàn toàn. Cố Dĩ Hiên phải giữ lấy vạt váy phía trước ngực vì sợ nó bị rơi xuống. Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình đang mặc áo tắm, lại lộ ra một phần phía trước ngực, cũng hiện ra một phần cơ ngực săn chắc, Cố Dĩ Hiên xấu hổ mà quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào anh.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với mình vậy, tối qua còn đi đến buổi tiệc xã giao, uống khá nhiều rượu, sau đó không nhớ gì nữa, bây giờ tỉnh lại ở trong một căn phòng xa lạ, cùng với một người đàn ông ở trên giường. Hơn nữa bộ quần áo của hai người như thế này… Quả thực là thật khó mà nghĩ trong sáng được. Cố Dĩ Hiên kinh sợ lắp bắp mà nói:

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy… Tôi… Tôi và anh tại sao lại thành ra như thế này, tại sao lại nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, tôi làm sao lại thành như thế này..."

Tống Giang Thần thì lại có vẻ thảnh thơi, không lo lắng hay bối rối chút nào, giống như cố ý đùa giỡn với cô mà nói:

"Ừm chuyện hôm qua… Là như thế nào ấy nhỉ, cô không nhớ rằng hôm qua đã xảy ra cái gì thật sao?"

"Đã xảy ra chuyện gì chứ, tôi thực sự không nhớ được chút gì cả!"

"Thế thì tốt quá! Ý của tôi là nếu như cô không nhớ được gì thì cũng không sao. Dù sao hôm qua cô cứ bám riết lấy tôi mãi không buông, chắc là cô cũng không muốn nhớ ra đâu?"

Nghe thấy Tống Giang Thần nói như vậy, Cố Dĩ Hiên mới trố mắt kinh ngạc mở to hai mắt, chẳng nhẽ trong lúc uống rượu cô đã làm gì không phải với anh ta rồi.

"Cái đó, rốt cuộc là tôi đã làm gì vậy? Hôm qua tôi thực sự uống say quá, không biết bản thân mình đã làm cái gì cả!"

"Ừm, cũng không có cái gì là quá đáng lắm, chỉ là đứng trước một người đàn ông có sức hấp dẫn như tôi thì phụ nữ không kiềm chế được rồi làm ra hành động quá phận cũng dễ hiểu."

"..."

"Tối qua tôi rất vất vả lắm mới đưa cô rời khỏi nơi đó được. Cô thực sự rất nặng đấy, khiến cho tôi tốn không ít sức lực mới đem cô tới được đây, dù sao thì tôi cũng không biết nhà của cô ở đâu, tôi cũng không hề có ý định lợi dụng gì cô."

"Sau đó thì thế nào?"

"Sau đó thì tôi đưa cô tới được trong phòng khách sạn này, rồi cô lao tới tôi… Ừm rất có vẻ đói khát nha. Hơn nữa lại là nằng nặc ôm chầm lấy tôi không có buông tha, sau đó thì chúng ta liền lăn lên đến trên giường như thế này."

"Vậy… Vậy quần áo của anh đâu rồi, tại sao lại chỉ mặc đồ tắm vậy..."

"À cái đó không quan trọng lắm, bởi vì cô ra sức cởϊ qυầи áo của tôi… Tôi chỉ sợ trong lúc lôi kéo quần áo của tôi bị xé rách thành từng mảnh, ngày mai không có đồ mặc đi làm, cho nên đã thay vào bộ áo tắm này." Tống Giang Thần trên mặt hết sức tỉnh táo mà tường thuật lại mọi chuyện.

"Thực sự là như vậy sao, tôi thực sự đã làm những chuyện như vậy sao?"

"Đúng vậy, tôi thấy con người cô lúc say rượu thực sự là quá khác biệt với lúc tỉnh táo, hẳn là con người thật của cô như vậy đi. Hơn nữa dù sao tôi hy sinh một chút cũng coi như không thiệt thòi."

"..."

"Mặt sao lại đỏ như vậy rồi?"