Chương 13

Lệ Tri đổ mồ hôi lạnh, nặng nề lê bước theo sát đội ngũ lưu vong lên đường. Trịnh Cung ở sau lưng không lưu tình mà thúc giục, roi ngựa vung lên kêu răng rắc. Lệ Tri xem như không thấy hắn, duy trì tốc độ sao cho không bị tụt lại cuối cùng.

Tiếng chuông ở bốn góc xe ngựa hòa quyện với tiếng vó ngựa giẫm lẹp xẹp ngân vang trong gió, và bức màn gấm thêu mai trúc tùng chưa bao giờ mở ra.

Lúc chạng vạng tối, đội ngũ lưu vong dừng lại đóng quân nghỉ ngơi.

Lệ Tri cầm lấy cái màn thầu mà ban ngày mình có được đi về hướng xe ngựa.

Nàng gõ vách xe như thường ngày, một lát sau, bức màng gấm được vén lên. Tạ Lan Tư nhìn nàng dâng màn thầu lên mà ánh mắt phức tạp.

“….Tại sao còn đưa tới nữa?”

Lệ Tri hiểu hắn đang nhắc đến chuyện ngày ấy nàng vô tình nhìn thấy, nàng cẩn thận tiết kiệm khẩu phần lương thực đưa tới lại bị hắn lấy ra cho chó ăn. Nếu là người khác, mặc dù không đến mức kết thù, nhưng cũng sẽ không tiếp tục làm chuyện hảo tâm để rồi bị người khác không coi ra gì.

Nhưng Lệ Tri không thèm để ý.

“Nếu đã cho rồi, thì xử trí như thế nào đều là chuyện của Điện Hạ.” Lệ Tri cười rồi nói tiếp: “Chỉ cần Điện Hạ không bị đói, ngài đem màn thầu cho ai ăn cũng không sao cả.”

Gió từ trên sơn cốc thổi tới, rải đầy mặt đất, hạ xuống miệng vết thương. Trong rừng, lá cây rơi xào xạc, tiếng gió rít gào từ xa tới gần, màn đêm buông xuống càng thêm cô tịch.

Tạ Lan Tư nhìn những vết máu lan rộng từ lưng đến vai nàng, những điểm đỏ tươi đó khiến hắn nhớ tới những bông hoa mai càng chịu khổ, càng tràn đầy sức sống.

Một người có bị nhục hay không là tùy thuộc vào việc trong lòng người đó có bị giày vò hay không.

Thời điểm nàng bị phạt, hắn ở trong xe nghe thấy vô số âm thanh, nhưng lại không nghe thấy tiếng của nàng.

Hiếm khi hắn cảm thấy nghi hoặc.

Nghi hoặc vì tại sao một danh môn chi nữ mấy tháng trước vẫn còn được sống an nhàn sung sướиɠ, phút chốc bị cuốn vào vận mệnh khó khăn và bị đày đọa, nhưng lại không hề bị trầm luân tiều tụy, mà còn bộc phát ra sự cứng cỏi, bất khuất khiến cho người ta sợ hãi thán phục.

“….Vì sao?” Hắn hỏi.

Trong ánh sáng lưu động đầy âm u buồn bã của ánh trăng.

Ánh trăng mờ ảo len lỏi vào rừng cây xanh đen, thiếu nữ đứng ngoài xe ngựa ngửa đầu nhìn hắn, trên gương mặt cố tình được che phủ bằng đất bùn, có hai vệt màu sáng kéo dài từ đôi mắt mịt mờ ánh nước đến chiếc cằm thon gầy.

Hắn không khỏi ngơ ngác.

Thiếu nữ dưới ánh trăng hơi nở nụ cười, đôi mắt long lanh như mặt hồ rực rỡ sau khi được mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu sáng.

“Ta nói ta ngưỡng mộ Điện Hạ.” Nàng nói: “Điện Hạ có tin không?”

Đã ba ngày đã trôi qua kể từ khi Lệ Tri bị quất roi, nhưng vết thương trên lưng nàng vẫn còn rướm máu.

Thật vất vả vết thương mới tốt một chút thì mồ hôi lại làm cho nó bong tróc ra. Thân là tội nhân bị lưu đày, nàng không được nghỉ ngơi dưỡng thương. Trên đường lưu vong không có đại phu, muốn lấy được thuốc trị thương trong tay của đám nha dịch lại càng thêm khó khăn.

Lệ Tri chỉ có thể nhớ lại những cuốn tạp thư mà trước đây nàng đã đọc, sau đó hái một loại cây gọi là Cẩu Nha Căn trong hoang dã, đợi đến khi nghỉ ngơi vào ban đêm nàng nhai nát rồi bôi lên vết thương.

Tuy loài cỏ này là cỏ dại mọc hoang khắp các đồi núi nhưng nó lại có tác dụng cầm máu và chữa lành vết thương. Lúc trước Lệ Tri đọc về loại cỏ này trong một cuốn du ký. Trên đường lên núi tác giả gặp phải dã thú, sau khi trốn thoát, người đó đã dùng loại cỏ này nghiền nát và đắp lên vết thương.

May mắn chính là nàng đã tìm đúng nó, sau vài ngày, miệng vết thương của nàng đã đóng vảy.

Đêm đó, đội ngũ đóng quân nghỉ ngơi ở một vùng hoang vu.