Chương 17

Tạ Lan Tư đi vài bước, quay lại thấy Chân Điều không nhìn qua đây, hắn lấy từ trong ngực ra thức ăn được phân đến hôm nay, lặng lẽ ném vào bụi cỏ. Hắn cũng hái rau dại và lá cây nhìn qua không độc ở dọc đường giấu vào trong lòng.

Lằng nhằng một hồi, ngay lúc Chân Điều bắt đầu mất kiên nhẫn thì Tạ Lan Tư đã trở lại.

Chân Điều nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi dẫn hắn về xe ngựa.

Tạ Lan Tư ngồi trong xe, hắn lấy một cây rau dại đã hái dọc đường ra, nhẹ nhàng dùng tay phủi bụi. Sau đó ngắt một chiếc lá xuống, cứ thế bỏ vào miệng.

Hắn vô cảm nhai nuốt rau dại đắng chát, ăn hết miếng này đến miếng khác như một cái xác không hồn. Cuối cùng, ngay cả gốc cây hắn cũng ăn hết.

Chất lỏng màu xanh lục chảy xuống cái bụng đang đói, làm trỗi dậy bản năng buồn nôn, Tạ Lan Tư dùng ý trí muốn sống để khắc chế bản thân, không những không nôn ra, mà còn ăn hết một cây rau dại thứ hai.

Cây rau dại thứ nhất đã tiêu trừ cơn đói của hắn, cây rau thứ hai hắn ăn chậm lại, ăn xong rau dại, hắn lại tiếp tục ăn những chiếc lá đã hái bên đường…

Khi ánh trăng xuyên qua cửa sổ xe ngựa, hắn đã ăn xong một nắm rau dại và lá cây.

Âm thanh chó hoang nôn nóng, bất an vang lên ngoài xe ngựa.

Tạ Lan Tư cầm lấy nửa cái màn thầu nhỏ mà Lệ Tri cho, dùng đầu ngón tay chà xát một chút vụn bánh.

Hắn nhìn những mảnh vụn màn thầu trên đầu ngón tay, một lúc sau, hắn đưa lên miệng, nhẹ nhàng liếʍ.

Nước bọt làm tan vụn bánh, vị ngọt như có như không lan tỏa trong miệng, hắn kìm nén d.ục vọng đang gào thét trong l*иg ngực, ném nốt miếng màn thầu còn lại cho bầy chó hoang bên ngoài.

Dưới ánh trăng, ánh mắt Tạ Lan Tư lạnh như băng nhìn đám chó hoang đang tranh đoạt ngoài cửa sổ.

Bất luận con đường phía trước có bao nhiêu thử thách và đau khổ đang chờ đợi….

Hắn cũng sẽ sống sót đến Minh Nguyệt Tháp.

Mấy ngày sau, đội ngũ lưu vong tiến vào ranh giới của Trọng Thành, theo quy định, đội lưu vong không được vào thành, ở Trọng Thành cũng như vậy.

Trong quá khứ, chỉ có nha dịch áp giải đường ngắn mới hòa nhập vào đội lưu vong. Nhưng lần này, các quan viên cấp thấp mặc quan phục cũng đến. Tên áp giải đường dài Trịnh Cung, người luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt những kẻ lưu vong, sau khi nhìn thấy người do Trọng Châu Thứ Sử phái tới, liền cúi đầu khom lưng, khóe miệng nhếch gần đến mang tai.

Quan viên địa phương cúi đầu bên ngoài xe ngựa của Tạ Lan Tư, sau khi nói vài câu ngắn ngủi, một lão đại phu ôm hòm thuốc bước vào xe ngựa.

Đám người lưu vong đứng bên ngoài lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Trịnh Cung cáo mượn oai hùm xua đuổi đám người ấy đi chỗ khác, Lệ Tri ôm Thần Đan, lơ đãng nghe người Lệ Gia nói chuyện.

“… Mẫu thân, người đi đi!” Lệ Tấn Chi gần như tức giận nói: “Trọng Châu Thứ Sử Phu Nhân là tỷ muội tốt của mẫu thân trước khi xuất giá. Với tầng quan hệ này, một quan chức nho nhỏ còn dám làm mẫu thân mất mặt sao? Hơn nữa, chúng ta cũng không phải cầu bọn hắn làm chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn xin một ít thức ăn và mấy bộ quần áo ấm thôi mà…..”

Mẹ đẻ Trịnh Thị của Lệ Tấn Chi phụ họa nói:

“Đúng đó phu nhân! Trước đây ngay cả tư cách nói chuyện với lão gia của chúng ta, Trọng Châu Thứ Sử còn không có, huống chi là tiểu quan dưới quyền!”

Vương Thị bị hai người giật dây cũng động lòng, nhưng vẫn chưa buông được tự trọng của mình.

“Nhưng nếu hắn cự tuyệt… Dù nói thế nào ta đã từng là nhị phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân, nếu như bị một tên tiểu quan cửu phẩm cự tuyệt…”

“Mẫu thân, đây là lúc nào rồi?”

Lệ Tấn Chi đè lại tức giận khuyên:

“Nếu không qua được cửa này, đi qua thôn này sẽ không còn thôn khác. Đến lúc đó cả nhà chúng ta đều phải chết đói!”

“Đại ca, mẫu thân không muốn, huynh cũng đừng bức người… Phu tử đã từng nói qua….” Âm thanh nho nhỏ của Lệ Huệ Trực vang lên.