Chương 18

“Vậy phu tử có nói cho ngươi biết, người không ăn sẽ chết đói, mùa đông không mặc quần áo ấm sẽ chết cóng không?” Lệ Tấn Chi ngoài cười nhưng trong không cười ngắt lời Lệ Huệ Trực: “Hơn nữa, coi như chúng ta có thể sống sót, nhưng Lệ Huệ Trực ngươi mới có bảy tuổi, vạn nhất có điều gì xảy ra, mẫu thân có thể mua thuốc hối hận ở đâu?”

Câu nói sau cùng đã chọc giận Vương Thị, bà lạnh giọng bác bỏ, dường như bà cảm thấy hai từ “vạn nhất” cực kỳ xúi quẩy.

“Mẫu thân, con cũng là lo cho Huệ Trực nên mới nói như vậy, dù sao thì hắn cũng còn quá nhỏ.” Lệ Tấn Chi hiên ngang lẫm liệt nói: “Nếu con là người có quan hệ với Trọng Châu Thứ Sử, vì sinh kế của nhà chúng ta, con tuyệt đối sẽ không nói hai lời liền đi xin người ta ngay, dù cho có bắt con quỳ xuống sủa như một con chó…vì sự tồn vong của Lệ Gia, con cũng sẽ không chối từ!”

“Đại ca, chuyện này và tuổi tác không liên quan, ta..”

Mặt Lệ Huệ Trực đỏ lên, muốn biện hộ cho mình, nhưng tiếng nói của một đứa trẻ bảy tuổi dù đặt ở đâu cũng vô cùng nhỏ.

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn một lúc, Lệ Tri ngẩng đầu lên nhìn. Vương Thị dường như đã hạ quyết tâm, đứng dậy đi về phía quan viên Trọng Thành.

Lại qua một lúc, đại phu tóc trắng từ trong xe ngựa bước ra.

Vào giây phút cuối cùng khi bức màn gấm rủ xuống, Lệ Tri nhìn thấy trong ánh sáng lờ mờ của xe ngựa, Tạ Lan Tư khoác áo lông dựa vào thành xe ho khan, sắc mặt hắn tái nhợt hơn bao giờ hết.

Đại phu thấp giọng nói vài câu với quan viên Trọng Thành bên cạnh xe ngựa, hắn hành lễ với Tạ Lan Tư từ xa, sau đó dẫn những người khác lên ngựa trở về thành.

Vương Thị đi không bao lâu đã ngượng ngùng quay lại.

“Mẫu thân, thế nào rồi?” Lệ Tấn Chi không kiên nhẫn hỏi.

“Đều tại ngươi nhất định bắt ta phải đi…….” Sắc mặt Vương Thị khó coi: “Hắn nói Thứ Sử Phu Nhân đi thăm người thân rồi, hắn phải chờ phu nhân về bẩm báo mới có thể định đoạt.”

“Đợi Thứ Sử Phu Nhân kia về là khi nào hả?” Lệ Tấn Chi cả giận nói.

“Cũng không còn cách nào, ai bảo bây giờ chúng ta là người đi cầu xin chứ!” Vương Thị nói.

Tranh chấp sau lưng tiếp tục mãi cho đến khi Trịnh Cung ra lệnh đội ngũ lên đường.

Lệ Tri vờ như không nhìn thấy một khối u nhô ra từ cổ tay áo Vương Thị, cùng với đôi mắt đỏ hồng của Lệ Huệ Trực, đối với vận mệnh sụp đổ của Lệ Gia trong tương lai nàng không quan tâm.

……..

“Trúng độc?”

Trọng Châu Thứ Sử đứng trước giá Bát Bảo kinh ngạc xoay người lại, ngay cả Ngọc Sơn Tử (*)quý giá có khắc thanh tùng tuyết đình và tiểu đồng vui chơi bên dòng suối cũng bị hắn bỏ lên bàn.

(*)Điêu khắc tròn phong cảnh rừng núi

Ngọc Sơn Tử là một bức tranh phong cảnh rừng núi được chạm khắc hình tròn, khi làm thì vẽ sơ đồ trước rồi mới chạm khắc nên thường được đặt tên theo bức tranh. Núi, hình, động vật, chim, nước chảy, v.v. được chạm khắc trên Ngọc Sơn Tử, với các lớp rõ ràng và các hình dạng khác nhau, việc chạm khắc loại cảnh quan núi rừng này, từ khung, bố cục, đến sắp xếp thứ bậc, đều thể hiện và thấm nhuần các quy tắc của bức tranh.

“Đúng, chính xác là trúng độc.” Đại phu cúi người, thái độ khiêm tốn nói: “Khẩu phần lương thực của Hoàng Tôn được cung cấp riêng, lão phu kiểp tra đồ ăn trong xe ngựa, phát hiện có một chút bột phấn kim cương thạch.

“Bột phấn kim cương thạch…..đó là vật gì?” Thứ Sử nhíu mày.

Đại phu chậm rãi nói: “Hồi đại nhân, kim cương thạch vốn là một loại khoáng vật, không thể ăn được. Nhưng nếu đem kim cương thạch xay nhuyễn thành bột phấn bỏ vào đồ ăn, bột phấn kim cương thạch sẽ được hấp thụ trong thành dạ dày, tích lũy lâu dài, sẽ nôn ra máu mà chết.”

“Thì ra là thế…” Thứ sử như có điều suy nghĩ: “Ngươi có kê thuốc cho hắn không?”

“Lão thân thấy thân thể hắn hư nhược, liền cho hắn mấy bình Khu Hàn Hoàn do chính lão thân bào chế. Có thể nhuận phổi bổ khí, nhưng đối với độc kim cương hắn trúng thì không có tác dụng.”