Chương 19

“Nếu không được trị liệu, hắn có thể sống bao lâu?”

“Nhiều thì một năm, ít thì nửa năm.”

Thứ sử nghe xong liền lâm vào trầm tư. Ba nghìn dặm lưu đày chỉ vừa mới bắt đầu, nếu tính từ bây giờ thì rất có thể Hoàng Tôn sẽ chết trước khi đến được Minh Nguyệt Tháp.

Đây là chuyện mà rất nhiều người mong muốn.

Đại phu do dự một lát, nói: “Còn có một chuyện…tuy rằng lão thân phát hiện thấy đồ ăn trong xe ngựa có độc kim cương thạch, nhưng có lẽ y thuật của lão thân không tinh, bệnh trạng của hắn cũng không khớp lắm…”

Thử Sử không ngạc nhiên, cũng không muốn hỏi thêm. Hắn khoát tay áo nói:

“Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”

Đại phu nói tất cả những gì nên nói xong, hắn thi lễ một cái, yên lặng rời khỏi thư phòng.

Vị quan có khuôn mặt dài nhìn Trọng Châu Thứ Sử, thăm dò hỏi:

“Đại nhân, ngài nghĩ sao? Có cần đổi đại phu khác đến xem không?”

“Không cần.”

“Nhưng mà độc kia….”

Thứ Sử cười lạnh nói: “Phế Thái Tử gây thù chuốc oán khắp nơi, số người muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn cũng không ít. Thứ đại phu phát hiện chỉ là độc kim cương thạch, nhưng bên người Tạ Lan Tư, có thể có rất nhiều thứ muốn mệnh của hắn.”

Vị quan mặt dài nhanh chóng hiểu ra: “Đại nhân nói chính là bọn sơn tặc kia…tựa hồ có người muốn lấy tiền mua mạng.”

“Có nhiều người muốn ra tay với hắn như vậy, vừa hay cũng tiết kiệm được sức lực của ta. Ngươi truyền tin cho người của ta, kêu bọn hắn không cần làm chuyện dư thừa.” Bàn tay to béo của Thứ Sử đặt lên Ngọc Sơn Tử giá trị liên thành, v.uốt ve đỉnh núi màu xanh. Hắn cười đầy ẩn ý: “Dù sao thì loại chuyện này… vẫn là đám quý nhân trong Kinh thành thạo hơn.”

Đội ngũ những kẻ lưu vong uốn lượn như một dải ruy băng xám giữa rừng núi xanh thẫm chập chùng.

Đám người Lệ Tri đã rời khỏi Trọng Châu được mấy ngày. Ra khỏi núi vẫn là núi, không thấy dấu vết của con người.

Tịch dương nơi xa dường như cũng bị bệnh nặng, ánh chiều tà ảm đạm như sắp bị dập tắt hoàn toàn trong khoảnh khắc tiếp theo.

Những người lưu vong khi nghe tin hạ trại tại chỗ, đều kiệt sức ngã quỵ xuống đất, bất kể thân phận trước đây là kẻ buôn người hay quan lại quyền quý, giờ phút này đều nằm xiêu vẹo trên cùng một mảnh đất màu vàng.

Lệ Tri ngồi bên ngoài nơi người Lệ Gia tụ họp, tự giác rời khỏi trung tâm nói chuyện của Vương Thị và Lệ Tấn Chi. Đại Hắc Cẩu Thần Đan ngoan ngoãn ngồi bên người nàng.

Nhân lúc không ai để ý, nàng lặng lẽ kiểm tra vết roi trên cánh tay.

Vết thương đầm đìa máu tươi lúc trước đã hoàn toàn ngừng chảy máu, lưu lại một vệt đỏ xấu xí giống như con giun đất. Nếu vết thương này rơi vào người Lệ Hương, có lẽ nàng ấy sẽ ngất ngay tại chỗ. Nhưng Lệ Tri lại như không biết nó sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho mình, nàng xem vết thương một cách vô cùng thờ ơ.

“Ăn cơm đi! Không được tranh giành, coi chừng ăn roi!”

Áp giải đường dài Trịnh Cung cầm cái thùng gỗ quen thuộc xuất hiện, Lệ Tri sửa sang lại ống tay áo cho tốt.

“Của ngươi, bắt lấy….” Trịnh Cung từ trong thùng gỗ lấy lương khô ra, không kiên nhẫn mà ném cho Lệ Tri.

Màn thầu rơi xuống người Lệ Tri, nàng vội vàng bắt lấy, phát hiện lương khô lúc trước tốt xấu gì thì cũng to bằng nắm tay, nhưng nay nó chỉ bằng lòng bàn tay mà thôi.

Lệ Tri nhìn nhanh vào thùng gỗ, trong đó đều là những thứ trông giống như thức ăn thừa của người khác…..không những chỉ to bằng nắm đấm của đứa bé, mà hầu hết chúng đều đã hư thối, mốc meo, ngay cả màu sắc cũng thay đổi.

Lệ Tri yên lặng nhận lấy cái màn thầu khô quắt, nhưng rất nhanh đã có người dị nghị với cái này:

“Quan gia, xin ngài thương xót! Cái này quá ít, cho tôi nhiều hơn một chút đi…….”

Người nam nhân cầm cái màn thầu thiu to bằng lòng bàn tay ôm lấy chân Trịnh Cung cầu xin.

“Không có là không có! Không biết tốt xấu thì cái gì cũng không có mà ăn!” Trịnh Cung đá một cước lên người nam nhân gầy như que củi kia.