Chương 23

Lệ Tri đưa một miếng bánh nhỏ qua tấm rèm gấm cho Tạ Lan Tư trong xe, miếng bánh còn lại được nàng bẻ thành từng mảnh nhỏ, từng chút một đút vào miệng Lệ Hương, Lệ Hương chỉ ăn một chút, sau đó quay đầu cắn chặt môi, không muốn ăn nữa.

Lệ Tri cảm thấy nhiệt độ cơ thể của nàng lạnh buốt, liền nói với Tạ Lan Tư trong xe ngựa:

“Ta muốn xin Điện Hạ một việc nữa.”

Màn gấm phía sau vô thanh vô tức.

“Dân nữ nghe nói lúc ở Trọng Thành, Điện Hạ đã nhận được mấy lọ đan dược bồi bổ cơ thể. Dân nữ cả gan, xin Điện Hạ giúp muội muội ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Đại ân đại đức của Điện Hạ, dân nữ nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp.”

Sau vài tiếng ho ngắt quãng, giọng nói của Tạ Lan Tư vang lên từ trong xe ngựa.

“Thuốc này không cứu được nàng ấy.”

“Còn nước còn tát, ngoài cái này ra ta cũng không còn cách nào khác.”

“Lệ cô nương, tương lai không ai nói trước được, ta sao có thể tin lời ngươi nói là sẽ xông pha khói lửa và kết cỏ ngậm vành đây?”

Lời nói của Tạ Lan Tư rất ôn hòa, nhưng Lệ Tri lại bắt được sự lạnh nhạt trong đó.

“Nếu như Điện Hạ không tin chuyện tương lai, vậy bây giờ, dân nữ có thể làm gì cho Điện Hạ?”

“Ngươi có thể làm cái gì cho ta?” Tạ Lan Tư hỏi lại.

Có tiếng sột soạt khe khẽ trong đêm.

Chu Thị, người thị thϊếp đã sinh ra Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng, một trai một gái trong Lệ Gia, lặng lẽ rời khỏi đội ngũ Lệ Gia. Đi đến bên người Trịnh Cung, hai người thì thầm vài câu, sau đó quay người đi đến phía sau đồi núi nhỏ cách đó không xa.

Đám nha dịch gác đêm không ngạc nhiên về điều này: vì để đổi lấy một ít thức ăn, người lưu vong có thể trả giá tất cả.

Sau một hồi im lặng, giọng nói của Lệ Tri lại vang lên.

“….Tất cả.” Nàng nói: “Chỉ cần Điện Hạ giúp đỡ, dân nữ nguyện ý trả giá tất cả.”

Lệ Hương đang nằm trên đầu xe, vùng vẫy dữ dội, nàng ấy nức nở không rõ ràng, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, nhưng nàng đã bộc phát ra một sức mạnh đáng kinh ngạc, gắt gao siết chặt cổ tay của Lệ Tri.

“…Không cần.”

Lệ Tri nghe Tạ Lan Tư nói trong xe ngựa.

Bức màn gấm bị một bàn tay gầy gò vén lên, Tạ Lan Tư mặc một chiếc áo choàng màu xám tro xuất hiện, một đôi lông mày đen như màn đêm trên khuôn mặt tái nhợt.

“Coi như là báo đáp Lệ cô nương đã chiếu cố ta đoạn thời gian này.”

Tạ Lan Tư đưa tay ra, một lọ thuốc cổ dài màu nâu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Hắn nhìn Lệ Tri với vẻ mặt không quá xa lạ, cũng không quá thân thiết, giống như một vị bồ tát cứu độ chúng sinh đang kiên nhẫn lắng nghe.

“Như vậy, chúng ta đã thanh toán xong rồi.” Hắn nói.

Lệ Tri nhìn lọ thuốc trong bàn tay hắn.

“Được.”

Nàng nhận lấy lọ thuốc, lập tức đổ ra một viên đút cho Lệ Hương.

Lệ Hương không muốn uống thuốc mà Lệ Tri xin được, nhưng Lệ Tri có thái độ cứng rắn hiếm thấy, nàng bóp miệng Lệ Hương và mạnh mẽ nhét viên thuốc màu nâu tỏa hương vào miệng.

Lúc Thần Đan vừa tới Lệ Gia, Lệ Tri đã sử dụng phương pháp tương tự để ép nó uống vô số viên thuốc, cứng rắn nuôi nó từ một con chó đen nhỏ mưng mủ thành một con chó đen lớn có bộ lông mượt mà. Chuyện mớm thuốc này, Lệ Tri đã quá quen thuộc.

Lệ Hương không có nhiều sức lực để chống cự, cuối cùng thua trận, không thể không nuốt xuống viên thuốc nhỏ đó.

Xem ra thuốc thật sự có tác dụng, sau khi trừng mắt nhìn Lệ Tri hồi lâu, Lệ Hương khàn giọng nói:

“Ta sẽ không cảm kích ngươi…”

Lệ Tri ôm đầu nàng để trên đầu gối mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng khô của Lệ Hương, ngày xưa, chúng đã từng là ba ngàn sợi tóc đen.

“Ngươi không cần cảm kích ta.” Lệ Tri nói.

“Nếu… nếu đêm đó ngươi không ngủ say…” Lệ Hương lẩm bẩm, “Tất cả mọi chuyện… tất cả mọi chuyện sẽ khác.”