Chương 25

Một ngày nào đó nàng nhất định sẽ đưa Lệ Hương về nhà.

Dòng người lưu đày lại tiếp tục lên đường, Trịnh Thị khóc đến vô lực, được Lệ Tấn Chi đỡ, Lệ Huệ Trực liên tục dụi mắt khiến mắt sưng húp như mắt cá vàng to. Dù vậy, hắn vẫn cố nén tiếng nấc nhỏ, nắm chặt tay Vương Thị để tránh cho bà vấp phải những viên đá giữa đường.

Chu Thị, người đã dùng những thủ đoạn đê

tiện để kiếm thêm khẩu phần ăn, đã bị người Lệ Gia cô lập từ lâu, giống như Lệ Tri trước đây. Bà nắm chặt tay hai đứa bé, thất tha thất thểu đi phía ngoài dòng người lưu đày.

Hai hài tử của Chu Thị, ca ca là Lệ Tượng Thăng, năm nay mười hai tuổi, khi mới sinh ra đã nắm chặt tay thành nắm đấm, phải đổi mấy người lớn mới tách ra được. Lão gia của Lệ Gia Lệ Kiều Niên liền đặt tên là Tượng Thăng. Sau này khi ca ca lớn lên, quả nhiên là có sức mạnh trời sinh. Muội muội tên là Lệ Từ Ân, năm nay mười một tuổi, bởi vì nàng là thứ xuất, lại không có điểm mạnh nổi bật, nên xưa nay ở Lệ Gia luôn thấp cổ bé họng.

Ở tuổi của hai huynh muội, chúng hẳn đã biết Chu Thị đang làm gì để nuôi sống chúng, bởi vì khi Lệ Tri và Lệ Tượng Thăng chạm mắt nhau, người sau đã nhanh chóng dời mắt đi như bị lửa đốt, mặc dù Lệ Tri không hề có ác ý, nhưng trên mặt thiếu niên ấy vẫn lóe lên vẻ phòng ngự như một con thú nhỏ.

Mỗi người đều vì sống sót mà cố gắng hết sức, ở trước mặt sự sinh tồn, đạo đức trở nên tầm thường không đáng để nhắc tới.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác với Kinh Đô, đây là nơi luật lệ của dã thú được vận hành.

Lưu đày ba nghìn dặm, dường như nhìn mãi không thấy điểm dừng.

Sau khi dòng người lưu đày bước vào sa mạc Qua Bích Than với tầng tầng lớp lớp sóng cát nhấp nhô, lồi lõm, không biết đâu là bờ bến, thì lương thực ngày càng khan hiếm. Số lương khô ít ỏi trước tiên phải lấp đầy dạ dày của đám nha dịch, sau đó mới tới những người lưu đày.

Người lưu đày cũng chia làm ba, sáu, chín bậc, có quan hệ với đám nha dịch thì được ăn no một nửa, không có quan hệ gì thì ăn no được hai phần, còn người nào khiến chúng không vừa mắt thì chỉ được một chút lương khô không đủ dính kẽ răng.

Lệ Tri thuộc về loại cuối cùng.

Vì chuyện của Lệ Hương, Lệ Tri và Trịnh Cung đã kết thù với nhau, hắn cho rằng mình là người có thể làm chủ trong đội ngũ lưu vong, nhưng thực tế là do Tạ Lan Tư và Chân Điều không muốn ganh đua với hắn mà thôi. Nếu Tạ Lan Tư lên tiếng, thì chỉ cần không phạm pháp, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Hắn không dám đối phó với Tạ Lan Tư, chẳng lẽ ngay cả một nữ nhân lưu đày trẻ tuổi là Lệ Tri hắn cũng không đối phó được sao?

Hắn chỉ đang thắc mắc tại sao lương khô phát cho Lệ Tri ít như vậy, mà nàng lại không nằm trong số những người ngã xuống mỗi ngày.

Tất nhiên sẽ không có nàng.

Lá cây, vỏ cây, cỏ dại, côn trùng mất đầu, thỉnh thoảng còn có các loại cây thân củ do Thần Đan đào lên từ sa mạc. Chỉ cần nhìn không có độc, cái gì ăn được nàng đều ăn, cho dù trong dạ dày tiết ra nước chua, trong miệng chát đến tê dại, nàng cũng cố gắng ăn.

Nàng cũng coi như là hậu nhân của danh môn, nhưng thoạt nhìn, nàng không giống hậu nhân của danh môn chút nào. Đầu của nàng có thể cúi xuống, nhưng cho dù có cúi thấp đến đâu cũng sẽ không vì vậy là đứt rời.

Nàng nhất định phải sống sót.

Lệ Tri nghĩ rằng mình sẽ phải giãy giụa một đường như vậy, giống như một con thú ăn phải tươi nuốt sống mà đến Minh Nguyệt Tháp. Tuy là khó khăn, nhưng cũng không phải là không qua được.

Nhưng trời cao đã vẽ một rãnh trời trong vận mệnh của nàng.

Vào một buổi tối, những người lưu vong phân tổ để đi vệ sinh, Lệ Tri vừa rời đi không lâu, thì tiếng tru khóc của Thần Đan đột nhiên vang lên. Nàng phớt lờ tiếng la hét của nha dịch cách đó không xa, lao thẳng đến nơi những người lưu vong cắm trại bằng một tốc độ chưa từng thấy.