Chương 27

Bóng người mơ hồ kia không lên tiếng, nhưng hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy nhánh cây có thể bẻ gãy, rồi đưa tay bẻ một nhánh, sau đó lấy một con dao tùy thân ra bắt đầu gọt.

Sau khi lấy được nhánh cây nhẵn nhụi, Lệ Tri lộ ra vẻ mặt như hài tử, chân thành nói: “Cảm ơn ngươi.”

Tạ Lan Tư nhìn thiếu nữ đi về phía hố đất, mười ngón tay của nàng vẫn chưa lành lặn, đêm nay chúng lại đầm đìa máu tươi. Trong vòng chưa đầy một tháng, nàng đã tự tay mai táng hai người thân trong gia đình.

Hắn biết, trên người nàng còn rất nhiều vết thương do roi đánh, nhưng nàng chưa từng lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Chịu rất nhiều đả kích ập đến, lẽ ra nàng nên lung lay sắp đổ, nhưng đôi vai mảnh khảnh của nàng không hề run rẩy, bước chân cũng không hề chậm lại. Giống như chính nàng là một cái sàng, thống khổ từ bên này giáng xuống, lập tức rỉ ra từ bên kia.

Nàng chỉ là một cái sàng không có nhiệt độ.

Đôi khi hắn không khỏi nghĩ, nếu Lệ Tri trải qua cuộc sống trước đây của hắn, thì nàng sẽ lựa chọn như thế nào?

“Trước kia, ta có một con ngựa, ta đặt tên nó là Kinh Lôi.”

Không biết vì sao, hắn đột nhiên có một loại d.ục vọng cực kỳ hiếm thấy muốn nói chuyện, mặc dù Lệ Tri quay lưng về phía hắn, chuyên tâm lấp hố đất, hắn vẫn tiếp tục nói một mình.

“Sau đó, bởi vì nó không tuân lệnh, nên bị thứ đệ của ta dùng roi sắt đánh, máu chảy đầm đìa.”

Không biết câu nói nào đã khiến Lệ Tri kích động, thiếu nữ như đang trôi nổi trong mộng bỗng nhiên run rẩy.

“Sau đó, thứ đệ của ta cũng chết.” Tạ Lan Tư dùng giọng điệu trần thuật nói.

Lệ Tri ngơ ngác, không nhúc nhích.

Nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy chính mình ngày xưa.

Hắn đứng bên cạnh thi thể của Kinh Lôi, yên lặng mà nhìn những vết máu trên người nó.

Lệ Tri trầm mặc khiến Tạ Lan Tư cảm thấy không thú vị, chắc tâm tình của thứ đệ năm đó cũng giống như vậy. Hắn nhìn Lệ Tri lần cuối, rồi quay người trở lại xe ngựa.

Sau khi Tạ Lan Tư bỏ đi một lúc lâu, Lệ Tri rốt cuộc cũng đắp xong nắm đất cuối cùng.

Nàng không nhớ nhiều về những gì đã xảy ra sau đó.

Hình như nàng đã trở lại đội ngũ lưu vong, nhưng nàng không nhớ mình có ngủ hay không. Mấy ngày kế tiếp, nàng giống như một cái xác không hồn, mù quáng đi theo bước chân của mọi người, chết lặng mà tiến về phía trước….

Thẳng cho đến khi nàng cũng ngã xuống giống Lệ Hương.

Hai ngày sau khi Thần Đan chết, Lệ Tri ngã bệnh.

Cơn sốt làm thần trí nàng mơ hồ, khiến nàng không cảm nhận được sự tồn tại của tứ chi. Tiếng hét của Trịnh Cung như xuyên qua tường truyền đến, nàng cố gắng đứng dậy, nhưng ngay cả mở mắt cũng khó khăn. Trịnh Cung dùng roi đánh nàng… nên đánh nàng. Nàng chỉ có thể phán đoán dựa vào tiếng xé gió và sự lay động của không khí.

Nàng còn nghe thấy gì nữa?

Nàng nghe thấy âm thanh của bội đao được rút ra khỏi vỏ.

Xung quanh đang có người nói chuyện, nhưng nàng nghe không rõ họ đang nói gì.

Có lẽ nàng phải chết ở đây rồi. Mang theo nuối tiếc và bi thống, biến thành một bộ xương khô vô giá trị trong vùng hoang mạc này.

Nàng nghe thấy tiếng khóc, lúc đầu nàng tưởng là tiếng khóc của người Lệ Gia nàng quen biết, nhưng sau đó, nàng nhận ra tiếng khóc là của muội muội nàng.

Muội ấy đã chết rồi, tiếng khóc của nửa linh hồn khác đã sớm bị mai một trên cõi đời này.

“Tại sao muội không nhảy Liên Thượng Vũ một lần nữa?”

“… bởi vì muội đã mất đi đôi cánh của mình.”

Trên Vương Liên Trì của Lệ Phủ, đã không còn bóng dáng uyển chuyển như cánh bướm kia nữa.

“Tám vỏ sò trên dây đỏ đều do muội nhặt được và xâu lại với nhau. Mỗi một vỏ sò, muội đều thắp hương và cầu nguyện chín vạn lần”.

Trong ý thức hỗn loạn, Lệ Tri nhận ra rằng bội đao đã không rơi xuống.

Nàng cố gắng hết sức để mở mắt, từ tầm nhìn quay cuồng của mình nàng nhìn thấy một vệt xanh trong vắt.