Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này một bàn tay thon dài, tú lệ vươn ra khỏi rèm. Màu sắc tái nhợt, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá lạnh lẽo.

Năm ngón tay tái nhợt đặt lên hoa văn thúy trúc, từ từ vén mành gấm sang một bên. Gió lạnh đột nhiên thổi bay tuyết trên mặt đất, sau màn sương tuyết hiện ra một gương mặt thiếu niên giống như sinh ra từ ánh trăng.

Ánh trăng trút xuống, bông tuyết tung bay, cả người hắn như được tắm trong ánh sáng rực rỡ.

“… Lệ cô nương.”

Âm thanh thiếu niên khàn khàn giống như giọt nước nhỏ xuống từ băng tinh trên mái hiên, chỉ cần không chú ý nó sẽ tiêu tán trong khí lạnh.

Lệ Tri đưa chiếc màn thầu mà nàng đã giữ suốt một đường ra, giọng nói cao hơn bình thường một chút đã tiết lộ tâm tình của nàng lúc này.

“Một chút tâm ý, mong Điện Hạ sớm ngày khôi phục.” Nàng cười dịu dàng, đất vàng trên mặt cũng không che được ánh sáng trong mắt nàng.

Hắn không nhìn màn thầu trong tay nàng.

“… Ngươi cũng không có nhiều, giữ lại cho mình ăn đi.” Nói đến đây, thiếu niên che mặt ho lên. Cho dù đã quay đầu, nhưng Lệ Tri vẫn có thể trông thấy giữa lông mày của hắn nhíu chặt lại.

Tạ Lan Tư, con mồ côi của phế Thái Tử.

Qua nhiều ngày tiếp xúc, Lệ Tri thấy hắn rất giống với lời đồn, ngọc khiết tùng trinh (*), ôn hòa hữu lễ, có tác phong của phụ thân.

(*) ngọc khiết tùng trinh: ngọc tinh khiết kiên trì như cây tùng, ý chí không thể lay chuyển.

Nếu Thái Tử không bị phế, một thứ nữ như Lệ Tri sẽ không có cơ hội được nói chuyện với hắn.

“Điện Hạ yên tâm, dân nữ đã ăn rồi.” Lệ Tri nói dối.

Nàng đem lương khô được bọc bằng lá cây to để nhẹ lên xe ngựa, cười và thi lễ một cái, sau đó xoay người đi về chỗ của mình lúc nãy.

Tiếng ho khan trầm thấp lại vang lên lần nữa, bên trong mơ hồ mang theo một lời nói cảm tạ.

Lệ Tri đi được một đoạn, lại quay đầu nhìn xe ngựa.

Mành gấm mai trúc tùng lại được thả xuống, hoa tuyết tung bay, xe ngựa lẻ loi trơ trọi như là bị ngăn cách ở một mảnh thiên địa khác.

Rất nhiều người nói hắn không thể sống tới lúc đến Minh Nguyệt Tháp.

Hầu như là tất cả mọi người đều nói.

Họ nói, nếu không phải Tạ Lan Tư từ nhỏ đã triền miên trên giường bệnh, Hoàng Đế cũng sẽ không mở một mặt lưới để hắn trở thành huyết mạch duy nhất còn sống sót của Thái Tử sau án mưu nghịch.

Thái Tử mưu nghịch, liên lụy đến một đám đại thần, đứng mũi chịu sào chính là Trung Thư Lệnh quyền nghiêng triều dã Lệ Kiều Niên.

Hơn bốn trăm nhân khẩu của Lệ gia bị xử tử, sung quân, cách chức, trong vòng một đêm những gia tộc nhỏ vốn luôn vay quanh Lệ gia đều như khỉ tán, lo sợ bị liên lụy.

Ngoài Lệ gia lão thái thái Tăng Thị hơn sáu mươi tuổi đã sớm phân gia ở cùng chi thứ hai nên tránh được một kiếp ra, thì những người còn sống đều ở đây……Bất quá bây giờ chỉ còn lại mười mấy người mà thôi.

Từ nguyên nhân bên trên, người Lệ gia có đầy đủ lý do để hận Tạ Lan Tư, hận đến nghiến răng.

Vì không cùng mục tiêu thù hận nên Lệ Tri cũng bị người trong nhà xa lánh.

Mọi người đều không hiểu tại sao nàng lại không hận con của kẻ đã hại mình cửa nát nhà tan.

Lệ Tri cũng không cần bọn họ hiểu.

Nàng trở lại chỗ nghỉ ngơi của mình lúc trước, mọi người đã giải quyết xong phần lương khô ít đến thảm thương của mình, sau đó lại biến thành những cái xác không hồn quen thuộc, chỉ biết cuộn người lại ngẩn ra, thần sắc đau khổ và chết lặng.

Lệ Gia cũng không ngoại lệ, bọn họ ở trong gió lạnh cuộn người lại thành hình tròn, hưởng dụng vị trí trung tâm chính là chủ mẫu Lệ Gia Vương Thị và con trai trưởng Lệ Huệ Trực.

Lệ Huệ Trực nhìn thấy Lệ Tri đi rồi quay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nứt nẻ do bị đông lạnh hiện lên nụ cười hồn nhiên, vừa định nói gì đó với nàng thì bị Vương Thị đang ôm hắn dùng lực một cái làm cắt ngang lời nói của hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »