Chương 30

Hoàng Tử và thường dân đồng tội, bất kể ở triều đại nào, cũng chỉ là một câu nói đùa.

Căm thù là một lực lượng mạnh hơn tất cả các loại tình cảm khác.

Nó có thể thay đổi Lệ Tri từ một tiểu thư sẽ khóc thét khi bị xước da thành một người cứng đầu không rên một tiếng khi bị đánh ba mươi roi. Nó cũng có thể khiến nàng, người vừa rồi còn ghê tởm nôn ra mật đắng, vùng vẫy từ dưới đất đứng lên, cầm lấy xiên thịt rơi trên mặt đất, tùy tiện nhét vào miệng.

Nàng không cắn mà nuốt, thỉnh thoảng cố nén phản ứng nôn mửa, nàng che miệng, dùng sức nuốt miếng thịt chó xuống.

Ánh lửa bập bùng soi rõ thủy quang vỡ vụn trong mắt nàng.

Nàng thực hiện lời hứa của mình….. Nàng sẽ làm bất cứ điều gì để sống sót.

Ngọn lửa nhảy nhót lúc sáng lúc tối, khiến hai gương mặt bên lửa trại có chút mơ hồ.

Đêm đã qua hơn phân nửa, trong hoang vắng vang lên những tiếng ngáy liên tiếp. Ngọn lửa hừng hực yếu dần, tiếng răng rắc đã ngưng từ lâu. Ngoại trừ ngẫu nhiên ho khan mấy tiếng, Tạ Lan Tư không nói gì nữa.

Lệ Tri nhặt một nhánh cây khô không cháy và khuấy phần củi còn lại. Tạ Lan Tư có vẻ buồn ngủ, đứng dậy và phủi chiếc áo khoác màu xanh lam, chậm rãi đi về phía xe ngựa dưới bầu trời đầy sao.

“… Tại sao Điện Hạ lại giúp ta?”

Sau lưng hắn, một giọng nói yếu ớt vang lên.

Tạ Lan Tư dừng bước, quay đầu nhìn lại. Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn hiện lên một tia giễu cợt.

“… Ta nói ta ngưỡng mộ cô nương, cô nương có tin không?”

Giọng điệu của hắn rất quen thuộc với Lệ Tri, hắn gần như lặp lại những gì nàng đã nói, ngay cả những lúc ngắt quãng trong giọng điệu cũng giống như đúc.

Lệ Tri á khẩu không trả lời được.

Tạ Lan Tư không đợi nàng trả lời, quay người lên xe ngựa.

Bức màn gấm rơi xuống, xe ngựa và bên ngoài trở thành hai thế giới.

Mai, trúc, tùng trên màn như đang nhảy múa với gió đêm.

Nàng… đương nhiên một chữ cũng không tin.

Lệ Tri cụp mắt xuống, hướng ánh mắt không nơi nương tựa về phía đống lửa còn sót lại.

Thiên lý không thể tin, nàng chỉ tin vào chính mình.

Báo ứng nàng muốn, nàng tự mình đi thỉnh.

“Ngươi thua rồi!”

Trịnh Cung cười lớn, chộp lấy khối bạc vụn trên hòn đá, tên đoản giải đã thua liên tiếp tức tối đứng lên.

“Sao thế lão Vương……có thua bao nhiêu đâu mà đã ngừng chơi à?” Trịnh Cung trêu ghẹo.

Mấy tên nha dịch vây xem cũng la ó theo, sắc mặt Vương đoản giải càng thêm khó coi.

Sau khi Vương đoản giải rời đi, sòng bạc vẫn tiếp tục. Trịnh Cung hét lên, những nha dịch bên cạnh thi nhau móc bạc vụn của mình ra gia nhập.

Ở trên người Trịnh Cung, Lệ Tri khó có thể tìm thấy chút ánh sáng nào của tình người.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, sòng bạc vẫn cứ tiếp tục.

Vương đoản giải càng đánh càng thua, càng thua càng muốn đánh, thẳng đến khi không còn gì để mất, thì Trịnh Cung loại hắn ra khỏi cuộc chơi.

Lệ Tri biết cơ hội của mình đã đến.

Một lần, khi Vương đoản giải trông coi những nữ lưu đày đi vệ sinh, Lệ Tri cố ý ở lại cuối cùng.

“Làm gì? Ngươi không muốn đi?” Vương đoản giải thua liên tục mấy ngày, tâm tình cáu kỉnh, nhìn ai cũng muốn nổi giận.

Lệ Tri do dự một chút, sau đó thận trọng nói: “Có một chuyện mà dân nữ không biết có nên nói ra hay không… Quan gia cứ thua tiền miết, thật ra là có ẩn tình trong đó.”

“Ẩn tình gì?!” Sắc mặt Vương đoản giải đại biến.

“Nếu ta nói với quan gia, quan gia có thể cho ta một miếng ăn không?” Lệ Tri nuốt nước miếng.

Vương đoản giải không hề nghi ngờ, sờ trong lòng, lấy ra một miếng khoai lang còn sót lại ném cho Lệ Tri.

“Nói mau! Nếu dám lừa ta, cẩn thận cái đầu của ngươi…” Trong mắt Vương đoản giải hiện lên một tia hung ác.

Lệ Tri nhặt miếng khoai lang rơi dưới đất giấu vào trong tay áo, nhìn quanh không thấy ai, liền tiến tới gần Vương đoản giải thì thầm vài câu.