Chương 32

Mỗi tháng, trường giải sẽ chọn một nơi gần nguồn nước để hạ trại và nghỉ ngơi. Những người cần tắm rửa sẽ căn cứ giới tính mà kết bạn đi với nhau, thừa dịp đêm tối sẽ lặng lẽ rửa sạch thân thể.

Ngày thứ ba sau khi Vương đoản giải rời đi, đội ngũ gặp được một ốc đảo nhỏ. Chân Điều quyết định đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây, để mọi người có cơ hội tẩy rửa thân thể.

Có người thà lấm lem bùn đất cũng không muốn đυ.ng vào nước lạnh, có người chấp nhận hàm răng run lên cầm cập cũng muốn ngâm mình trong nước để gột rửa thân thể.

Họ lần lượt đi đến hồ nước ẩn trong rừng cây, Chu Thị cũng muốn đi tắm, nhưng bà nhìn hai đứa trẻ với khuôn mặt bối rối.

“Ta sẽ giúp di nương trông coi đệ đệ và muội muội, di nương yên tâm đi đi.” Lệ Tri mỉm cười xuất hiện bên cạnh Chu Thị.

“Thật sao? Nhưng mà…” Chu Thị kinh hỉ nhưng vẫn có chút do dự.

“Di nương mau đi, một lát nữa sẽ không có ai đi đâu.” Lệ Tri nói.

Lời nói của nàng đã cảnh tỉnh Chu Thị, ở nơi này, nữ nhân bị bỏ lại một mình chẳng khác nào thỏ lọt vào miệng sói.

Sau khi Chu Thị cám ơn Lệ Tri xong, liền vội vàng đuổi kịp những nữ lưu vong đang đi phía trước.

Lệ Tri mỉm cười với hai huynh muội, rồi ôm đầu gối ngồi trên nền đất lạnh bên cạnh hai người.

Cô và hai huynh muội Lệ Tượng Thăng, Lệ Từ Ân không có nhiều liên lạc với nhau, vì là huynh trưởng nên Lệ Tượng Thăng bảo vệ muội muội của mình sau lưng, vẻ mặt đề phòng nhìn Lệ Tri, người đến mà không rõ lý do.

Sự hy sinh của thân mẫu và bao gian khổ trên con đường tha hương đã khiến thiếu niên mười hai tuổi trưởng thành sớm.

“Tối nay có thể thấy Giác Tú (*)…” Lệ Tri nhìn bầu trời đầy sao, cảm thán nói.

“Giác Tú là cái gì?” Lệ Từ Ân tò mò hỏi.

“Là tên của chòm sao.”

“Tại sao nó được gọi Giác Tú?”

“Muội hãy nhìn hai ngôi sao đó, chúng có giống hai sừng của một con rồng không?”

(*)Sao Giác, Giác Tú (Chữ Hán: 角宿, bính âm: Jiǎo Xiù) hay Giác Mộc Giao (角木蛟) là tên gọi của một trong hai mươi tám chòm sao Trung Quốc cổ đại (nhị thập bát tú). Nghĩa đen của nó là sừng và con vật tượng trưng là giao long/thuồng luồng (Giác Mộc Giao). Nó là chòm sao thứ nhất trong 7 chòm sao thuộc về Thanh Long ở phương Đông, tượng trưng cho Mộc của Ngũ hành và mùa xuân. nguồn:wikipedia

Lệ Từ Ân nheo mắt nhìn, lập tức kinh ngạc thốt lên: “Giống! Thật sự rất giống!”

Lệ Tượng Thăng không nói gì, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía Lệ Tri chỉ.

“Mỗi ngôi sao đều mang đến những điềm báo khác nhau.” Lệ Tri nói.

“Điềm báo của Giác Tú là gì?” Lệ Từ Ân hỏi.

Lệ Tri không trả lời, nàng mỉm cười nhìn lên bầu trời đầy sao.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chu Thị trở lại bên cạnh hai huynh muội, trong ngực ôm muội muội, trong tay nắm ca ca, thấp giọng ngâm nga những bài đồng dao quê hương.

Màn đêm càng ngày càng tối.

Gió đêm xuyên qua mặt nước vờn quanh rừng cây, khuấy động những phiến lá phát ra tiếng nhạc sàn sạt. Xe ngựa của Tạ Lan Tư cô độc đứng bên ngoài đám đông, tấm da chó mềm mại và ấm áp trải ở cửa xe ngựa, màn gấm mai trúc tùng khẽ đung đưa dưới ánh trăng.

Không còn ai đến hồ nước trong rừng nữa, người muốn tắm và người không muốn tắm lần lượt chìm vào giấc ngủ. Tiếng ngân nga của Chu Thị chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào, tiếng ngáy liên tiếp phá vỡ cảnh đêm yên tĩnh.

Tối nay đến lượt Trịnh Cung trực, nhưng chỉ khác ở chỗ hắn chuyển từ ngủ nằm sang ngủ ngồi mà thôi.

Lúc này Lệ Tri đứng dậy, Lệ Từ Ân đang ngủ bên cạnh cũng bị nàng đánh thức.

“ Tỷ tỷ …” Lệ Từ Ân nửa mê nửa tỉnh nhìn nàng.

Lệ Tri mỉm cười ra hiệu bảo nàng ấy im lặng, tiểu cô nương mặc dù không biết Lệ Tri định làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng.

Một lợi thế của chứng mất ngủ là ngươi có thể hòa mình vào màn đêm, đem tất cả mọi hoạt động xung quanh thu hết vào trong mắt.