Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lệ Tri thản nhiên đón nhận ánh mắt của Chân Điều.

“… Được rồi, để người khác tới.” Chân Điều phất phất tay, ý bảo Lệ Tri lui ra.

Sau khi Lệ Tri lui ra, Chân Điều liên tiếp thẩm vấn hơn chục người có ân oán với Trịnh Cung, nhưng họ đều phủ nhận mình có liên quan đến việc Trịnh Cung mất tích.

Cuộc điều tra chẳng đi đến đâu.

“Đại nhân…” Có đoản giải nhịn không được nhìn sắc trời, vẻ mặt khó xử nói, “Nếu không xuất phát, hôm nay sẽ không đi được bao nhiêu.”

Mặc dù những nha dịch áp giải không phải chịu trách nhiệm về việc số lượng tội nhân giảm xuống, nhưng họ sẽ bị hoạch tội khi làm chậm trễ lộ trình.

Lời của đoản giải đã nói lên tâm khảm của những nha dịch khác, tất cả bọn hắn đều chờ mong nhìn Chân Điều.

Cách đó không xa, Tạ Lan Tư vén màn gấm xe ngựa lên, nắm tay che miệng ho khan hai tiếng.

“Khục… Sao chưa xuất phát, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Điện Hạ……” Chân Điều đi tới xe ngựa khom người hành lễ, “Trường giải Trịnh Cung, tối hôm qua mất tích, ty chức đang thẩm vấn đám người lưu vong để tìm manh mối.”

“Trịnh Cung?” Tạ Lan Tư nói, “Rạng sáng hôm nay, khi ta mở cửa sổ thông khí, ta nhìn thấy một bóng người trông giống như Trịnh Cung đang đi về phía đông. Hắn còn chưa trở lại sao?”

“Điện Hạ, ngài nhìn thấy đúng là Trịnh Cung sao?” Chân Điều sửng sốt.

“Ta chỉ nhìn thấy bóng lưng.” Tạ Lan Tư lại ho khan hai tiếng, sắc mặt có chút hồng, “Hẳn là Trịnh Cung.”

“Chỉ có một mình hắn à?” Chân Điều hỏi.

Tạ Lan Tư gật đầu.

“Đại nhân…” Một gã đoản giải dò xét mở miệng: “Trịnh Cung… có phải là hắn đào quân không?”

Một hòn đá dấy lên nghìn đợt sóng, tiếng đám đoản giải nhao nhao phụ họa.

“Đúng đó, hắn luôn phàn nàn công việc này mệt mỏi mà không kiếm chát được gì…”

Không phải Chân Điều không biết bản tính của Trịnh Cung, nhưng hắn vẫn nghi ngờ liệu Trịnh Cung có ngu ngốc đến mức đào quân hay không.

Hắn tâm phiền ý loạn nói: “Việc này mà còn điều tra không khỏi sẽ trì hoãn lộ trình, trước tiên gọi bọn lưu vong lên đường đi!”

Tạm thời không giải quyết được chuyện Trịnh Cung mất tích, đám đoản giải lớn tiếng hét lên, đội ngũ lưu vong lần lượt lên đường.

Chu Thị mỗi tay nắm một hài tử, chật vật bước đi trong sa mạc. Lệ Tri đi đến bên người Lệ Từ Ân nắm lấy bàn tay nhỏ của muội muội.

Chu Thị kinh ngạc nhìn nàng, Lệ Tri cười với bà. Do dự một hồi, Chu Thị buông tay Lệ Từ Ân ra, Lệ Tượng Thăng ở bên cạnh thò đầu ra nhìn, thấy muội muội vui vẻ với Lệ Tri, sự phòng bị trên mặt hắn mới dần dần giảm bớt.

Sau hai ngày đi bộ trong sa mạc, cuối cùng đội ngũ cũng nhìn thấy núi rừng phập phồng. Mặc dù điều này có nghĩa là sẽ có thêm thức ăn, nhưng khi độ cao tăng lên, không khí trở nên lạnh hơn, mặt đất bắt đầu xuất hiện những bông tuyết rơi lả tả.

Quần áo mỏng manh của những người lưu vong không thể chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt, càng ngày càng có nhiều người nhiễm gió rét.

Khi cả đội đi qua thành Dương Thành, ngoài hai tên đoản giải được chuyển giao ra, thì có thêm một trường giải mới thế chỗ cho Trịnh Cung.

Trường giải mới bất cận nhân tình này họ Trần, hắn xem thường tất cả mọi người, vừa tới không lâu đã xảy ra xung đột với Chu Thị.

“Cút mau!”

Đêm đó, tiếng gầm giận dữ của Trần trường giải đã phá vỡ sự yên tĩnh của nơi trú quân.

Chu Thị bị đẩy ngã xuống đất, vẻ mặt sợ hãi và quẫn bách nhìn Trần trường giải đang trừng mắt phẫn nộ.

“Hoang đường! Ngươi cho đây là địa phương nào? Cho dù ngươi là tần lâu sở quán, bổn quan cũng không phải là cái loại khách nhân đó của ngươi! Trước mắt bao nhiêu người dám quấy rối bổn quan, ta thấy ngươi chán sống rồi!”

Nói xong, Trần trường giải giơ nắm đấm lên.

Mặt Chu Thị đỏ lên, nước mắt lăn dài trên gò má.

Lệ Tượng Thăng vọt tới, cố gắng nâng Chu Thị dậy, hắn trừng mắt nhìn Trần trường giải. Lệ Từ Ân cũng khóc và đứng che trước người Chu Thị.
« Chương TrướcChương Tiếp »