Chương 37

“Đủ rồi, đủ rồi.”

Chu Thị vội vàng nhận lấy lương khô, nhìn Lệ Tri cười ngập ngừng, rồi bẻ một nửa đưa lại cho nàng. Sau đó nhanh chóng rời đi, quay lại bên người hai hài tử.

Lệ Tri nhìn bóng lưng Chu Thị một lúc, rồi quay người đi về phía xe ngựa.

Sau khi bức màn gấm được vén lên, Lệ Tri đưa lên nửa phần lương khô, giọng điệu tiếc nuối nói: “Đều giao hết cho Điện Hạ, sau này lương thực có thể còn ít hơn nữa.”

Tạ Lan Tư nửa nằm trên ghế phủ đầy da chó, môi không huyết sắc, nhưng hai gò má lại nhuộm một vòng đỏ ửng.

“… Bị uy hϊếp rồi?” Âm thanh hắn khàn khàn, vẻ mặt bình tĩnh dường như biết rõ chân tướng.

“Đây là điều khó tránh khỏi.” Lệ Tri cười nói, “Tai vách mạch rừng, luôn sẽ có ngoài ý muốn.”

“Cái ngoài ý muốn này” Tạ Lan Tư hỏi, “Ngươi định xử lý như thế nào?”

Lệ Tri cười nói, “Thuận theo tự nhiên thôi.”

Tạ Lan Tư từ chối cho ý kiến, che miệng cúi đầu ho khan. Lệ Tri cho rằng gió lạnh từ tấm rèm gấm lùa vào, nàng đang muốn rời đi, thì Tạ Lan Tư phất tay cự tuyệt lương khô nàng đưa.

“Ta ăn không vô… ngươi mang đi đi.” Hắn ho khan một tiếng, vẻ mặt không giống giả.

Lúc này Lệ Tri mới phát hiện lương khô nàng đưa hôm qua còn nằm trong góc xe ngựa.

Tạ Lan Tư chỉ ăn một chút rồi đặt nó sang một bên.

“Điện Hạ, thân thể của ngài... ” Lệ Tri cau mày.

Bức màn gấm đã buông xuống, nhưng phía sau bức màn tiếng ho cố nén vẫn còn tiếp tục.

Lệ Tri đứng ngoài xe ngựa một lúc rồi bất lực rời đi.

Vào ngày thứ hai, Lệ Tri đứng ngoài xe ngựa với khẩu phần lương thực vừa nhận được, gõ vào thành xe một lúc, nhưng không có ai trả lời.

“Điện Hạ?” Lệ Tri thăm dò gọi một tiếng.

Bức màn gấm vẫn bất động, ngựa vàng kéo xe khịt khịt cái mũi, một làn sương trắng tản ra trong không trung.

Mọi người tụ tập thành nhóm ở phía xa, sương trắng bao phủ mặt đất và các tán cây xung quanh, nhiệt độ thấp như vậy, thường sẽ có người bất tỉnh vì lạnh.

Lệ Tri thấp giọng nói một câu thất lễ, nàng giơ tay vén rèm gấm ra một khe hở. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong xe ngựa, phản chiếu một mảnh hỗn độn, bàn trà bị lật úp xuống đất, một bình nước bị đổ hơn phân nửa, Tạ Lan Tư gục ở một bên, nửa ống tay áo ướt sũng, cả khuôn mặt đỏ bừng.

“Điện Hạ!”

Giọng nói của Lệ Tri làm cho Chân Điều cách đó không xa chú ý, hắn cau mày bước nhanh tới: “Khi không kêu lên cái gì?”

Không đợi Lệ Tri trả lời, hắn đã đã nhìn thấy Tạ Lan Tư trong xe ngựa.

“Điện Hạ!” Lần này đến lượt Chân Điều biến sắc.

Hắn nhanh chóng nhảy lên xe, vừa nói tạ lỗi vừa sờ trán Tạ Lan Tư, lập tức sắc mặt hắn trở nên khó coi.

Chỉ cần nhìn cái trán đỏ bừng kia, Lệ Tri liền đoán được thân nhiệt của Tạ Lan Tư nhất định cao đến đáng sợ.

“Mau đi lấy nước và khăn lau đến đây.” Chân Điều cau mày nói với Lệ Tri.

Lệ Tri vội vàng tìm những nha dịch khác, nghe nói Hoàng Tôn ngã bệnh, rất nhanh nước và khăn lau sạch sẽ đã được đưa lên xe ngựa.

Chân Điều đã cố gắng chiếu cố Tạ Lan Tư, nhưng hắn là một đại nam nhân, ngày thường ở nhà cũng được người khác chiếu cố, nên hắn không hề biết cách chăm sóc người bệnh. Hơn nữa Tạ Lan Tư đổ mồ hôi rất nhiều, riêng việc lau mồ hôi thôi cũng là cả một vấn đề.

Khi đang trong tình thế khó xử, Chân Điều nhìn thấy Lệ Tri đang đứng dưới cửa xe thần sắc ân cần trông ngóng.

“Ngươi có quan hệ gì với Điện Hạ?”

“Điện Hạ có ân với ta.” Lệ Tri tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Ở nhà ngươi có chăm sóc ai chưa?” Chân Điều hỏi.

Lệ Tri gật nhẹ đầu: “Sinh mẫu mất sớm, lúc hai tỷ muội ta sinh bệnh, chúng tôi đều chăm sóc lẫn nhau.”

Chân Điều thở phào nhẹ nhõm, để Lệ Tri lên xe chăm sóc Tạ Lan Tư.

“Cần gì cứ nói với ta hoặc trường giải khác.”

Lệ Tri sờ cái trán đỏ bừng của Tạ Lan Tư, quả nhiên nó nóng như nàng dự đoán.