Chương 39

“Đại phu, thân phận người này rất cao quý, xin hãy tận sức thử một lần!”

“Lão phu sẽ tận lực, còn lại, chỉ có thể nghe theo thiên mệnh.” Lão nhân nói.

Lão nhân không biết viết nên đã đọc toa thuốc và phương pháp sắc thuốc, Chân Điều còn đang muốn tìm giấy để ghi lại thì Lệ Tri đã nói:

“Ta thuộc rồi.”

Nàng thuật lại đơn thuốc, lão nhân gật đầu, lại nhấn mạnh phương pháp sắc thuốc với nàng thêm lần nữa.

Vì vậy, công việc sắc thuốc đương nhiên được giao cho Lệ Tri.

Có thể ngồi trên xe là một chuyện vô cùng tốt trong con mắt của những người lưu vong. Bây giờ họ không còn cảm thấy việc này sẽ làm tổn hại đến thanh danh của họ nữa. Người đầu tiên đến nói với Chân Điều muốn thay thế Lệ Tri làm việc chính là Vương Thị, người xưa nay rất cao ngạo.

“…Nàng ấy chỉ là một tiểu nha đầu không biết chăm sóc người khác, lúc ở nhà ta thường xuyên chăm sóc lão gia, cớ sao không để ta chăm sóc.” Vương thị tận tình khuyên nhủ.

Nếu là trước đây, Chân Điều còn có thể nói vài câu dễ nghe với bà, nhưng giờ phút này chính hắn còn đang vướng vào rắc rối, đương nhiên không cho sắc mặt tốt.

Vương Thị không chiếm được chuyện tốt, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hậm hực bỏ đi.

Cứ qua một hai canh giờ, Chân Điều sẽ đến xe ngựa để xem Tạ Lan Tư thế nào.

Chỉ có bản thân hắn biết, hắn đang ở trong một tâm trạng khác với những nha dịch đang lo lắng sẽ bị liên lụy kia.

Công việc của Chân Điều không phải là áp giải tù nhân, mà là báo cáo chi tiết tình hình hàng ngày của Tạ Lan Tư cho quan trên, và quan trên của hắn sẽ bẩm báo trực tiếp cho Hoàng Đế.

Mệnh lệnh mà hắn nhận được là “theo thiên ý”, trên đường đi, hắn đã chứng kiến

Tạ Lan Tư trải qua nhiều tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn vẫn chưa hiểu được “thiên ý” của Hoàng Thượng đến tột cùng là gì.

Không dám gϊếŧ, cũng không dám bảo vệ, sợ lỡ tay phá hủy “thiên ý”. Mỗi ngày Chân Điều đều phải sống trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này.

Bước một bước sai, hắn sẽ vạn kiếp bất phục.

Chân Điều bất đắc dĩ thở dài, dặn dò Lệ Tri nấu thuốc cho tốt, vẻ mặt lo lắng rời đi.

Lệ Tri thuần thục sắc thuốc, tuy được coi là tiểu thư, nhưng là một tiểu thư sinh mẫu mất sớm, không được sủng ái, nên so với nô tỳ cũng không tốt hơn bao nhiêu.Từ nhỏ, nếu nàng và muội muội song sinh của mình bị ốm, thì hai người các nàng sẽ tự chăm sóc lẫn nhau, cho nên nàng rất thành thạo trong việc chăm sóc người khác.

Trong khoảng thời gian sắc thuốc, nàng vẫn nhớ thỉnh thoảng thay khăn thấm mồ hôi trên trán Tạ Lan Tư.

Sau khi bát thuốc đầu tiên được nấu xong, Lệ Tri bưng bát thuốc màu đen lên xe ngựa. Nàng để Tạ Lan Tư dựa vào thành xe, nâng đầu hắn lên và đưa bát thuốc đến miệng hắn.

Không ngờ môi của Tạ Lan Tư lại ngậm chặt khi vừa chạm vào nước thuốc, Lệ Tri cố gắng đổ một ít vào môi hắn, nhưng thuốc lại chảy ra ngay lập tức.

Lệ Tri đã cố gắng thử nhiều lần nhưng không có cách nào đút thuốc vào miệng hắn được. Khi nàng đang đau đầu, thì đột nhiên nghĩ đến một điều.

“Phương thuốc là do một đại phu trong thôn kê, ta xem đều là dược liệu bình thường, sắc thuốc xong ta cũng đã uống vài ngụm, không có mùi lạ.”

Nàng ghé sát vào tai Tạ Lan Tư, lặp đi lặp lại lời cam đoan, sau đó đút thuốc vào miệng hắn, thuốc liền rơi xuống miệng hắn một cách thần kỳ.

Vội vàng đổi nước hạ nhiệt, sắc thuốc, khuyên uống thuốc.

Cuộc sống như vậy kéo dài hai ngày, Tạ Lan Tư vẫn không tỉnh, Lệ Tri chỉ có thể nghiền lương khô cho vào chén thuốc rồi đút cho hắn.

Nàng ăn ngủ đều ở trên xe, cố gắng chăm sóc như chăm sóc người thân nhất của mình, chỉ mong hắn có thể sớm tỉnh lại.

Nàng hoàn toàn không để ý đến những lời đàm tiếu bên ngoài xe.

Giống như nàng đã cố gắng hết sức để sống, nàng tin rằng Tạ Lan Tư cũng có lý do để không chết.