Chương 42

Lệ Tri biết rõ sự xấu hổ và nhục nhã trong lòng hắn nên nàng lặng lẽ xuống xe nói với Chân Điều, để Chân Điều cõng Tạ Lan Tư vào rừng.

Khi Tạ Lan Tư quay trở lại, khí tức quanh người hắn càng thêm lạnh lùng, đối với việc Lệ Tri ở trên xe, hắn không xua đuổi cũng không đáp lời, thậm chí làm như không nhìn thấy sự hiện hữu của nàng. Ánh mắt hắn thẫn thờ nhìn những ô vuông trên cửa sổ bằng gỗ.

Mặc dù Lệ Tri không có loại kinh nghiệm này, nhưng nàng có thể tưởng tượng được nỗi thống khổ khi mất đi tôn nghiêm mà Tạ Lan Tư phải đối mặt khi xuống xe.

Là kiêu tử chân chính của Thiên Tử, lại mất đi tất cả, ngay cả hai chân của mình cũng đã mất.

Tình huống của Lệ Tri cũng không khá hơn là bao, nhưng nàng thực sự cảm thấy có chút thương cảm cho Tạ Lan Tư, người lúc này đang thất hồn lạc phách.

“Điện Hạ không cần quá lo lắng... Đại phu trong thôn y thuật không tinh, chờ chúng ta đến Minh Nguyệt Tháp, nhất định sẽ có đại phu tốt hơn đến trị liệu cho Điện Hạ.” Nàng thử nói gì đó an ủi Tạ Lan Tư, nhưng nàng phát hiện, tại thời điểm này nói điều gì cũng là vô nghĩa.

Nàng thậm chí còn sợ … Tạ Lan Tư bắt được sự thương hại trong nét mặt và lời nói của nàng.

“….. Nếu không chữa được thì sao?” Giọng nói Tạ Lan Tư vô hồn.

“Nếu không chữa được………” Lệ Tri dừng một chút, “Dân nữ nguyện ý làm chân của Điện Hạ.”

“Ngươi?” Tạ Lan Tư cuối cùng cũng dời ánh mắt qua nhìn Lệ Tri.

“Dân nữ nghe nói có một người thợ mộc tay nghề siêu phàm, có thể đóng một chiếc ghế có bánh xe, mặc dù ngồi trên ghế, nhưng chỉ cần có người đẩy ở phía sau, ta cũng có thể đi khắp nơi. Chờ đến Minh Nguyệt Tháp, nếu đại phu không thể chữa khỏi chân cho Điện Ha, dân nữ sẽ để Điện Hạ ngồi trên xe lăn, và đẩy Điện Hạ đi tìm những danh y giỏi trên thế gian này để trị chân.

“… Người bị lưu đày mà không có đặc xá, sẽ không được rời khỏi nơi lưu đày.”

“Vậy ta sẽ gom tiền mời đại phu đến Minh Nguyệt Tháp chữa bệnh cho Điện Hạ.” Lệ Tri nghiêm túc nói: “Điện Hạ yên tâm, dân nữ sẽ không bỏ cuộc đâu.”

“Chuyện tới đây rồi, ngươi còn không bỏ cuộc là đang chờ cái gì?” Tạ Lan Tư cau mày, “Ta đã là phế nhân, thậm chí ta còn không đảm bảo mình có thể sống sót đến Minh Nguyệt Tháp …..”

“Dân nữ có thể đảm bảo.” Lệ Tri nói.

Nàng nhìn vào mắt Tạ Lan Tư và nói từng chữ một:

“Chỉ cần dân nữ sống một ngày, Điện Hạ sẽ sống một ngày.”

Nàng nói:

“Mà dân nữ ….chắc chắn sẽ còn sống đến Minh Nguyệt Tháp. Cho nên, Điện hạ cũng vậy. Xin Điện Hạ đừng mất đi hy vọng, bất kể xảy ra chuyện gì, dân nữ cũng sẽ ở phía sau Điện hạ.”

Chữ chữ đều là đáy lòng của Lệ Tri, Tạ Lan Tư xúc động trước sự chân thành trong mắt nàng, và vẻ mặt của hắn hiện lên sự ngỡ ngàng hiếm thấy.

“…Vì cái gì?” Hắn hỏi.

“Bởi vì ngưỡng mộ.”

“Ta đã nghe qua rồi.”

“Điện Hạ đã nghe qua, nhưng vẫn chưa từng tin.” Lệ Tri nói, “Cho nên Điện Hạ không cách nào quên được, bởi vì Điện Hạ không tìm được khả năng nào khác.”

Tạ Lan Tư không thể phủ nhận những lời nói của Lệ Tri.

Lý do của nàng rõ ràng là hoang đường, thế nhưng là trừ nó ra, hắn không thể tìm ra bất luận lý do khả dĩ nào khác.

Nếu là vì một chỗ dựa trên con đường lưu vong, hoặc là hy vọng ngày sau có thể được đặc xá, thì giờ đây, với đôi chân bị liệt, mọi thứ dường như đã xa khỏi tầm với.

Thái độ của nàng vẫn không hề thay đổi.

“Ngay cả khi ta vĩnh viễn không bao giờ đứng dậy được, ngươi cũng sẽ không thay đổi tâm ý sao?” Tạ Lan Tư hỏi.

“Nếu có một câu nói dối, dân nữ nguyện bị thiên lôi đánh chết.”

“... Được.” Tạ Lan Tư nói, “Ta sẽ tin ngươi một lần.”

“Điện Hạ, chờ ta một chút.”

Lệ Tri nhớ tới cái gì đó, lấy từ dưới ghế ra một bát cháo lạnh màu xanh lá cây.