Chương 49

Dòng nước bị nhuộm vàng bởi bùn, chảy dữ dội, chỉ chốc lát, đã có vài người giẫm phải bùn trơn trượt ngã xuống dòng nước lớn, chưa kịp đứng dậy thì nước đã xộc thẳng vào miệng và mũi.

Những người không có cơ hội đứng lên, giống như một hòn đá trong dòng chảy, lao thẳng ra bên ngoài vách đá.

Chân Điều lấy tay che đá rơi xuống, lớn tiếng kêu gọi mọi người chạy trốn.

Xe ngựa Lệ Tri ngồi đang lắc lư, những con ngựa sợ hãi không chịu tiến lên, chúng hắt hơi và giậm chân liên tục.

Đúng lúc này, một tảng đá lớn từ trên cao rơi xuống, vừa vặn nện vào dây cương giữa ngựa và xe.

Lệ Tri còn chưa kịp phản ứng, cỗ xe đã mất thăng bằng và lăn xuống dốc núi cùng với tảng đá.

Nàng và Tạ Lan Tư rơi xuống, vô số đồ dùng đập vào người bọn họ rồi rơi ra khỏi cửa sổ bằng gỗ đang mở, lăn xuống sườn núi không đáy.

Tiếng kinh hô của đám đông cách họ càng lúc càng xa, Lệ Tri mấy lần suýt nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng đều mạo hiểm tránh được.

Cỗ xe va đập rồi vỡ vụn giữa đường. Lệ Tri rơi xuống chỗ tấm ván gãy nát, Tạ Lan Tư ở ngay tay nàng, cùng nhau lăn xuống đáy cốc. Nàng nhìn thấy một hòn đá sắc nhọn sắp đâm vào sau ót của hắn, Lệ Tri không có thời gian để suy nghĩ, nàng lăn qua trước hắn.

Bả vai truyền đến một cơn đau kịch liệt, ngay cả cơ hội kêu lên Lệ Tri cũng không có, nàng cảm thấy mình còn đang không ngừng lăn xuống.

Đột nhiên, dưới thân nàng trống không.

Một tay Tạ Lan Tư nắm chặt gốc cây cổ thụ mọc trên vách đá, tay còn lại nắm lấy cổ tay của nàng. Cả khuôn mặt vì dùng lực quá độ mà vặn vẹo.

Còn nàng, treo ở vách núi nhô ra, phía dưới chính là đáy vực sâu vạn trượng.

Cỗ xe hư hỏng và bốn con ngựa lăn xuống bên cạnh nàng, sau đó biến mất vào khu rừng rậm rạp dưới đáy cốc mà không hề gây ra một tiếng động nào.

Chỉ cần Tạ Lan Tư buông tay nàng một chút, kết cục của nàng sẽ thịt nát xương tan giống như chiếc xe ngựa bị hỏng kia.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Lan Tư.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, ống tay áo rộng tung bay trong gió. Hắn cũng đang nhìn nàng.

Lệ Tri nhìn thấy một chút suy nghĩ trong mắt hắn.

“Điện Hạ …” Nàng nói, “ Điện Hạ đi đứng không tiện, buông ta ra … ngài mới có thể dùng hai tay trèo lên.”

Nàng chỉ có thể đánh cuộc một lần.

“Vậy ngươi làm thế nào?” Tạ Lan Tư hỏi.

Dưới chân không có điểm tựa, tử vong gần trong gang tấc, Lệ Tri lại mỉm cười trấn an thiếu niên.

“Điện Hạ yên tâm, trời không tuyệt đường người, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

“Ngươi không hối hận?”

“Không hối hận.” Lệ Tri cười nói.

Không ngừng có đá rơi từ đỉnh đầu xuống, nếu tiếp tục giằng co nữa, Tạ Lan Tư không chỉ hao tổn sức lực mà tình huống có khả năng sẽ sinh biến.

Lệ Tri nín thở chờ Tạ Lan Tư đưa ra quyết định cuối cùng.

Một lúc sau, Tạ Lan Tư siết chặt cổ tay nàng hơn.

Trong tiếng gầm kìm nén, Tạ Lan Tư mạnh mẽ phát lượng, từ từ kéo nàng lên. Lệ Tri trừng to hai mắt, sau khi nhận ra ý định của Tạ Lan Tư, nàng liền vươn cánh tay còn lại của mình ra và cố gắng nắm lấy bức tường đá đang càng lúc càng gần, hai chân nàng tiếp đất một cách khó khăn trên một tảng đá.

“Có thể đứng không?” Tạ Lan Tư hỏi.

Lệ Tri không dám làm ra bất kỳ một động tác thừa thãi nào, chỉ có thể gật đầu thật khẽ.

Tạ Lan Tư buông Lệ Tri ra, và dưới ánh mắt không thể tin được của nàng, hắn xoay người lại, nhanh nhẹn trèo lên cây cổ thụ cong queo, bước thêm một bước nữa và quay trở lại bục vách đá nhô ra.

Hắn quỳ xuống đất và đưa tay về phía Lệ Tri.

Lệ Tri ngơ ngác đưa tay cho hắn.

Tạ Lan Tư nắm lấy tay của Lệ Tri, và nâng tay còn lại lên, phát lực thêm lần nữa, Lệ Tri cảm thấy cơ thể mình từ từ nâng lên. Khi gần đến, Lệ Tri dùng cả tay và chân, cuối cùng cũng leo lên bên cạnh Tạ Lan Tư.