Chương 5

Âm thanh giẫm vỡ lá khô làm Tạ Lan Tư ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn nở nụ cười như không có việc gì.

Những lời mắng chửi và thúc giục của nha dịch đã khiến Lệ Tri tỉnh táo trở lại. Trên đất ánh trăng theo gió mà đi. Nỗi đau thể xác một lần nữa bừng tỉnh, cơn đói chẳng thấm vào đâu so với sự tra tấn lặn lội đường dài.

Đế giày mỏng như giấy khiến nàng cảm nhận rõ ràng từng viên sỏi dưới chân, để giảm bớt đau đớn, Lệ Tri lấy chiếc khăn tay mình vừa tìm được ra, định nhét vào đế giày.

Nàng vừa mới cúi người, thì có một tiếng thét sắc nhọn phá vỡ yên tĩnh vang lên.

“A..!”

Một gã đoản giải ôm chặt mũi tên đầm đìa máu tươi trên cổ, hai mắt trừng lớn hoảng sợ mà té xuống.

Vù vù..lại có thêm mấy mũi tên nữa bắn vào đám người, đội người lưu vong bỗng chốc đại loạn.

“Sơn tặc đến rồi! Mau chạy đi!”

Không biết là ai la lên, mọi người liền điên cuồng chạy về phía trước như đoạt mạng.

Lệ Tri bị đám người hoảng loạn đυ.ng ngã xuống đất, chưa kịp đứng lên, thì đã bị một bàn chân to mang giày rơm rơi xuống cổ tay nàng.

Theo bản năng, Lệ Tri đưa bàn tay còn lại của mình ra cầm thật chặt cổ tay đang đeo chiếc vòng bằng vỏ sò của mình.

Bàn chân to đó rơi trúng vào mu bàn tay của nàng, đau nhói.

Lệ Tri biến sắc, cắn chặt răng không rên một tiếng.

Đợi dòng người hoảng loạn chạy về phía trước, nàng nắm lấy cơ hội đứng lên, sau khi đứng vững chuyện đầu tiên nàng làm chính là kiểm tra chiếc vòng, tuy mu bàn tay bị giẫm rách da nhưng may mắn chiếc vòng không sao.

Chuyện thứ hai, chính là nhìn về phía xe ngựa đi cuối đội ngũ.

Sơn tặc lao từ trong rừng núi ra, chúng cưỡi những con ngựa to khỏe phóng thẳng vào dòng người lưu đày, khảm đao giơ lên phát sáng lạnh lùng dưới bầu trời xám xịt. Tiếng gào thét rung trời, những tên nha dịch lười biếng bị áp đảo tuyệt đối về mặt lý chí và quân số, chỉ có thể nhếch nhác chạy thoát thân.

Chiếc xe ngựa không ai quan tâm bị vứt bỏ trên đường, Tạ Lan Tư bị mấy tên sơn tặc lôi ra khỏi xe ngựa, ép hắn leo lên lưng một con hắc mã, trong nháy mắt liền chạy sâu vào trong rừng.

Sau khi Tạ Lan Tư bị sơn tặc bắt đi, một gã giống như thủ lĩnh đã huýt sáo triệu tập đồng bọn rút lui.

Chỉ trong thời gian uống cạn tách trà, Tạ Lan Tư và những tên sơn tặc đã biến mất trong rừng, chỉ còn lại đám người lưu đày và những tên nha dịch sợ hãi nhìn nhau.

“Trước tiên mọi người di chuyển đến nơi an toàn đi!”

Một gã áp giải đường dài tên Chân Điều có vài phần chủ kiến hét lên.

Mọi người hoang mang lo sợ đi theo chỉ thị của hắn. Gấp gáp đi được một đoạn mới dừng lại ở một khoảng đất trống được bao bọc bởi vách núi.

Lúc này, đám nha dịch mới nhớ đến việc kiểm kê nhân số. Trải qua một trận tai vạ vừa rồi, người lưu đày ít đi mười chín người.

Đừng nói là ít đi mười chín người, cho dù là số người mất nhiều hơn mười chín người cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng trong mười chín người bị mất đó lại có cả đứa con của phế Thái Tử, đây mới đúng là chuyện lớn mất đầu. Đám nha dịch ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt mỗi người đều tràn đầy lo lắng.

Lệ Tri lo cho Tạ Lan Tư hơn bọn hắn rất nhiều. Nàng lợi dụng lúc hỗn loạn vừa qua, mọi người đang chen chúc với nhau liền lặng lẽ đến gần đám nha dịch đang thương lượng đối sách.

“Sơn tặc bây giờ tại sao lại to gan như vậy, ngay cả đội ngũ của quan sai cũng dám tập kích?”

“Bọn chúng rõ ràng đến vì đứa con của phế Thái Tử, chúng ta có nên bẩm báo với cấp trên không?”

“Phí lời! Chuyện này còn cần ngươi nhắc à?”

Trịnh Cung quát mắng tên đoản giải mà một thành trì trước đó phái tới xong, hắn quay đầu nhìn Chân Điều, cũng là trường giải giống hắn:

“Chân huynh, huynh hiểu biết sâu rộng, huynh nói xem…bây giờ chúng ta phải làm sao?”