Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ tiếc, vì mục đích của mình, nàng không thể không tiến thêm một bước là chọc giận nữ nhân này.

Con người dưới tình huống không lý trí chắc chắn sẽ nói ra sự thật.

Muốn chọc giận người này thật sự quá dễ dàng, cho dù Lệ Tri có nhỏ tuổi hơn nàng ta nhiều đi nữa thì Lệ Tri vẫn tìm được nhược điểm của nàng ta.

Với tư cách là một trong những phu nhân tương lai của Tam đương gia, để giữ thể diện cho mấy vị đương gia, an bài trong phòng nàng không chỉ ấm áp dễ chịu mà đồ dùng cũng vô cùng xa xỉ, vừa nhìn là biết đây chính là hàng hóa trân quý mà bọn hắn cướp được.

Lệ Tri chỉ dùng ánh mắt đảo qua những đồ vật này một lần, sau đó e thẹn nói:

“Ngươi nói những điều này đều không quan trọng, quan trọng là mấy vị đương gia đều thích….nếu không, cũng sẽ không mời ta làm phu nhân của Tam đương gia.”

Sau đó….chuyện sau đó thì không cần phải nói, hầu như đều là một mình nữ nhân kia đơn phương chế giễu và chửi nàng.

Từ trong lời nói của người này, Lệ Tri biết được, còn có một người khách quý mới đến được thu xếp ở phòng khách phía tây, đãi ngộ tốt hơn nàng gấp nghìn lần. Nghe Đại đương gia nói, đó là quý nhân trong Kinh, rất đáng giá.

Lấy được tin tức mong muốn, Lệ Tri không cần phải nhiều lời nữa. Mặc kệ nữ nhân này khıêυ khí©h cái gì, nàng đều không thèm cãi lại. Đối phương tuy rằng kinh ngạc khi thấy nàng thay đổi thái độ, nhưng không tìm được cớ để phát tác, cuối cùng đành phải hậm hực mà rời đi.

Không lâu sau, hôn lễ bắt đầu được chuẩn bị. Nói là hôn lễ, không bằng nói là động phòng thì đúng hơn.

Có vài người nhìn giống như là thôn nữ trong trại đi vào phòng, thuần thục trang trí nến đỏ và chữ hỉ. Chiếc giường được hai thôn nữ sửa sang lại trông rực rỡ hẳn lên, chăn uyên ương bằng gấm đỏ tươi, gối hồng thêu hoa mẫu đơn. Một thôn nữ hầu hạ nàng thay hỉ phục, một người khác thì bưng một chiếc đĩa vuông rắc long nhãn và đậu phộng vào chăn gấm.

“Ta rất sợ tối, ngươi có thể chuẩn bị thêm nến cho ta được không?” Lệ Tri thỉnh cầu với thôn nữ trước mặt.

Khuôn mặt đặc biệt được rửa bằng nước tuyết của Lệ Tri cho thấy địa vị sau này của nàng trong trại, thôn nữ không muốn đắc tội với nàng, sảng khoái đáp ứng.

Màn đêm rất nhanh đã đến.

Tam đương gia nồng nặc mùi rượu đẩy cửa bước vào.

Nến đỏ chập chờn, mỹ nhân mới có được quy cũ ngồi ở giữa giường, dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, hắn có thể tưởng tượng được khuôn mặt chói lóa của nàng.

Thân hình to lớn nên hắn hành động bất tiện, cộng thêm cái bụng đầy rượu khiến hắn thở hổn hển, lảo đảo đi đến trước giường.

Tam đương gia xoa những ngón tay đã khô nóng lên người mình rồi mới vén chiếc khăn trùm đầu đỏ thẩm lên.

Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa từng thấy người nào xinh đẹp đến rung động lòng người như thế này.

Hắn muốn nàng, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng muốn chiếm hữu nàng. Nếu như nàng có thể cười với hắn, thì cho dù kêu hắn làm chậu vàng cho nàng rửa tay hắn cũng nguyện ý.

“Nàng…nàng đừng sợ.” Ngay cả tiếng nói và hơi thở phun ra từ bờ môi to dày của hắn cũng đầy mùi rượu. “Ta sẽ đối tốt với nàng.”

Nữ tử bên cạnh hắn đều coi thường vẻ ngoài của hắn, những nữ nhân bị hắn chiếm đoạt luôn khóc lóc thảm thiết.

Mà nàng….

Thiếu nữ trước mắt, mím môi nở nụ cười với hắn.

Tam đương gia giống như nghe được tiếng chuông chùa, đinh tai nhức óc nhưng cứ vang vọng mãi trong ngực.

Hắn không thể kìm được, thô bạo đẩy ngã thiếu nữ.

Đêm, còn rất dài.

“Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Đại đương gia buông chén rượu xuống, hồ nghi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhị đương gia nhìn theo tầm mắt của hắn, ngoài cửa vẫn trời yên biển lặng như cũ.

“Không nghe thấy gì, không phải huynh đã uống say rồi chứ?” Nhị đương gia cười trêu chọc.

Đại đương gia cũng nghi là mình uống say rồi, nhưng khi hắn hít mũi một cái, sắc mặt lập tức ngưng trọng:
« Chương TrướcChương Tiếp »